Cô Giáo Uyên

Chương 17

...Hay là mình bỏ cả đi

Giấc mơ chẳng đuổi, có khi lại về…!

...Hay là tơ rối trăm bề

Ôm mang nghĩa nặng, vai kề lệ rơi…!!

Mong manh một đoạn duyên trời

Ai se sao nỡ đứt rời sợi tơ…!!!

Ba hồi trống tan trường đã vang xa...bóng cây si già thở dài chia tay ánh nắng...ngoài kia sân trường vắng vẻ đến hiu quạnh...còn chăng là bọn chim sâu tíu tít giành nhau một bữa ăn chiều muộn. Một cơn gió thổi ngang qua, khẽ “gạt tay vào má” bọn lá vàng lấp lánh, lôi tuột chúng xuống đất sau một vòng bay lượn. Cảnh tượng cứ như mùa thu Paris. Chỉ khác là ở đây chẳng có tháp Eiffel, chẳng có Nhà Thờ Đức Bà, cũng chẳng có Victor Hugo nhưng ít ra cũng có Những Người Khốn Khổ dù chỉ mới có một mà thôi. Uyên ngồi bất động trên bục giảng, mắt nhìn xa xăm đâu đó phía khung cửa. Phải chăng lúc này đây lòng cô đang mong nó là Cánh Cửa Thần Kỳ của Doremon để cô bước qua nó là một thế giới khác, một thế giới hạnh phúc trọn vẹn, một thế giới không có những trò đùa của số phận, một thế giới mà con người ta không phải cần đến may mắn để được yêu, được sống và được hạnh phúc bên nhau. Nhưng rồi...không ai trút bỏ được hiện tại. Ngày hôm qua...đã qua rồi, nhưng ngày hôm nay ta phải sống cho hết và ngày sau ta cũng phải chuẩn bị để nó tới. Uyên nhìn xuống hai bàn tay, sao...nó gầy guộc quá, còn đâu ngón tay búp măng của những ngày xưa thân ái. Nó héo hắt theo những gắng gượng của cô, nhưng liệu ngày mai kia nó còn đủ sức giúp cô bấu víu lại với cuộc chiến trường kỳ này, cuộc chiến chẳng phải để giành giật, đấu tranh hay giải phóng mà đơn giản chỉ là giữ lại một mẩu nhỏ hạnh phúc đang nuôi sống trái tim bé nhỏ của Uyên. Chợt…

Một con chim nhỏ sà vào cửa sổ, mổ lấy mổ để vào cái lỗ chốt cửa. Uyên cười thầm, trong đấy có cái gì mà ăn hỡi chú chim kia. Lại một con chim khác sà vào, nó lúc lắc đầu nhìn con nọ mổ rồi cũng châu vào cùng mổ. Hai con chim như hai cái máy giã gạo mổ liên hồi. Uyên bật cười cho sự ngô nghê của chúng.

Ơ, một con mổ được một cái gì đó, nó lấy mỏ gắp lên rồi đưa về phía con kia ra chiều đắc ý lắm. Rồi đôi bạn nhỏ ấy tíu tít đập cánh bay đi, vờn nhau lượn trong không trung với chiến lợi phẩm của mình. Ra là chúng đã cùng nhau xới tung lớp đất cát trong lổ, và rồi cũng tìm thấy cái chúng cần.

Một giọt nước mắt lăn dài xuống gương mặt bỗng tươi như hoa kia. Uyên cuối cùng cũng nhận ra cái tương lai sau này của cô và Nam sẽ chẳng đi đến đâu nếu cái hiện tại này anh và cô không cùng nhau cố gắng. Đúng, cô đã rất cố gắng và anh cũng đã từng, nhưng hình như chưa bao giờ cả hai cùng đồng lòng chung sức. Lúc anh chủ động thì cô né tránh, lúc cô tự tin thì anh tự ti, lúc người cố gắng thì kẻ lại hoang mang. Anh và cô như hai người nhạc công chơi cùng một bài nhạc nhưng đang lệch nhịp, mỗi người một phách. Uyên nắm chặt hai bàn tay : “Nhất định phải thay đổi, mình sẽ nói thật với anh, hai đứa cùng cố gắng, cùng sống với nhau như như ngày mai chẳng bao giờ đến, phải trân trọng từng phút giây hạnh phúc. Nhất định !”

Uyên về nhà lúc trời vừa sụp tối. Hai tay xách nào là thức ăn làm sẵn, nào là trái cây, bánh ngọt,...! Nam đón cô bằng một nụ cười ấm áp.

- Trường có việc hả em ?

- Dạ không, tại mấy anh trai đẹp hâm mộ cứ quây lấy em, chả cho về, mệt gheeeeê haaaà.

- Úi chà, thế em đói bụng chưa, mua gì mà ăn, anh ăn rồi no quá.

- Ơ, anh ăn gì thế, lại tự nấu cơm àh ?

- Không, mấy cô hotgirl fan của anh đến thăm, mua đủ thứ món, đè ra đút ăn, đến giờ no không đứng dậy nổi luôn đây.

- Vậy nằm đó luôn điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Uyên quày quả đi ra sau nhà, bỏ lại tiếng cười ngặt nghẽo của anh sau lưng. “Ừ, ngon, dám đốp chát với em, để em cho anh xem”.

Khẽ vặn vòi sen, làn nước âm ấm chảy đều khắp cơ thể Uyên. Làn da lán mịn nở ra hết cỡ đón từng tinh thể nước thấm vào. Những bệt tóc theo làn nước phủ khắp đôi vai, tràn xuống tấm lưng ong và bờ eo thon thả. Uyên đưa tay vuốt nước trên mặt, cô xoay lại nhìn vào gương. Hai tay Uyên khẽ nâng hai bầu ngực căng mọng. “Mình bỏ bê cơ thể này lâu quá nhỉ”. Cặp nhũ hoa của Uyên thuộc dạng to tròn, vung lên đưa hai viên ngọc hồng hào ra trước đầy kiêu hãnh. Uyên thoa sữa tắm khắp cơ thể, đám bọt trắng làm cho thân hình cô ẩn hiện trong gương đầy mê hoặc. Uyên xoa nhẹ khắp người, cô nghe trong người rạo rực lạ kỳ. Có lẽ đã quá lâu cô mới nhìn ngắm lại mình. Uyên xoa nhẹ khắp hai bầu ngực, một cảm giác khoan khoái nhè nhẹ. “Phải chi tay anh ấy mà xoa…” Uyên bật cười với ý nghĩ “nham nhở” của mình. Tay cô miết giữa hai chân, khẽ cào nhẹ lên đám cỏ lơ phơ, ngón tay cô bật lọt vào trong...Uyên nhắm mắt lại cho luồng cảm giác đê mê chạy dần lên não...hai hàm răng trắng ngời nghiến chặt vào nhau...đôi vòng ba nõn nà quíu lại. Một lần nữa làn nước ấm áp lại tràn xuống, mang cảm giác khó tả kia đi khắp cơ thề nàng. Lớp bọt trắng xóa trôi đi lại phơi bày ra một tòa thiên nhiên mỹ mãn…

Bữa cơm tối tuy trễ nhưng vui vẻ cũng đã xong. Uyên lui cui bưng chén bát xuống rửa. Thật ra cả buổi ăn Nam như người ngồi trên ổ kiến lửa. Hôm nay Uyên lại tự dưng mặc một cái đầm ngủ mỏng tanh, còn sớm nên cô ý tứ mặc thêm 1 cái áo khoát. Tuy nhiên ở vị trí đối diện của Nam thì cái áo khoát ấy càng làm cho những gì cần khoe nó càng hút lấy đôi mắt anh. Cái thứ mà ẩn ẩn hiện hiện nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp trăm gấp ngàn lần cái trần trụi. Đến độ anh gắp miếng thịt chấm vào tô canh rồi giật mình vì tiếng cười khúc khích châm chọc của Uyên. Nam lọ mọ đi vào phòng ngủ lấy điện thoại thì Uyên ôm chầm anh từ phía sau.

- Hôm nay mình đi ngủ sớm hén anh.

- Ờ, em đóng cửa giúp anh. Anh xem có ai gửi mail hay tin nhắn gì không đã.

- Ứ, mai mà coi. Em đi đóng cửa vào mà còn thấy là em vứt cái điện thoại ra vườn luôn đấy.

- Ơ, hôm nay trúng gió hâm hay sao mà lạ thế trời !

- Để rồiiiiiii xemmmmmm.

Tự nãy giờ Nam cũng nghe trong người hơi rạo rực, cũng lâu rồi anh không cảm thấy sự quyến rũ từ Uyên mạnh đến thế. Từng bước chân của Uyên, từng thớ thịt của cô rung lên theo nhịp bước, cảm giác thèm khát cháy bỏng của những ngày đầu tiên lại ùa về…

Uyên ngồi lên giường.

- Em có chuyện muốn nói với anh.

- Gì vậy em, điện thoại anh cất trong hộc tủ rồi, vứt là đền đấy.

- Em vứt anh bây giờ í, em đang nghiêm túc.

- Ờ ờ, ok nghiêm túc. Anh đang chào cờ đây.

Uyên chụp cái gối đập mạnh vào hai đùi Nam...ôi thốn...cô trừng mắt nhìn anh.

- Ây ây, anh đùa tí cho bớt căng thẳng mà...thôi hok giỡn nữa. Có chuyện gì em nói đi.

- Em đang tràn nước, ko nói đc nữa.

Uyên nói xong rồi tự phì cười, cô gục đầu vào ngực Nam cười không ngớt. Nam cũng ôm vai Uyên cười hăng hắc. Căn phòng bỗng tràn ngập tiếng cười, tiếng cười vang lên như một sự giải tỏa đè nặng trong lòng đôi bạn trẻ. Tiếng cười tận đáy lòng mà cả hai cùng chôn nén lâu lắm rồi.

- Mình cứ như vậy hoài thì hạnh phúc biết mấy anh nhỉ !

- Anh cũng mong vậy mà. Em có chuyện gì muốn nói với anh àh ?

- Em...chuyện…

- Em nói đi, anh nghe nè, có gì mà phải ấp úng vậy. Chuyện không vui ah ?

Uyên không trả lời mà chỉ gật gật đầu. Bao nhiêu quyết tâm từ chiều tan cmn biến đâu cả rồi, giờ tự nhiên cô không biết phải mở lời như thế nào...rồi giờ tự dưng cô sợ không biết anh sẽ phản ứng ra sao, anh đón nhận nó thế nào.

- Chuyện về bệnh của anh phải hok ?

Không biết từ đâu mà hai dòng nước mắt của Uyên rơi lã chã trên ngực Nam. Cô lắc đầu ngầy ngậy mà không thốt ra được tiếng nào.

Đây không phải giọt nước mắt của hoàng tử rơi lên người Bạch Tuyết, Uyên cảm thấy từng giọt nước mắt của mình đang xuyên thủng l*иg ngực anh, chà xát vào trái tim anh...càng nghĩ nước mắt lại càng rơi. Tay Uyên bấu chặt vào vai anh, từng ngón tay quắp vào da thịt anh như muốn giữ anh thật chặt. Khuôn mặt cô dụi vào ngực anh, giàn dụa trong nước mắt. Bao nhiêu lời lẽ cô chuẩn bị, bao nhiêu dự tính chọc anh cho anh đừng quá đau buồn, tất cả như trôi tuột theo làn nước khi nãy, không còn tẹo nào vương vãi lại trong đầu cô.

- Anh đừng làm em sợ...huhuhu

- Emmm, anh có làm gì đâu. Em đã nói gì cho anh nghe đâu.

- Huhuhu...em không...không...nói được…

Nam vuốt tóc Uyên, mái tóc dài đang rũ rượi.

- Chẳng phải những giọt nước mắt của em nãy giờ đã nói hết rồi sao.

Uyên lắc đầu.

- Hok phải...hok phải đâu...em thương anh em khóc thôi...tự nhiên nó khóc chứ em hok có khóc...hic hic

Nam bật cười.

- Trời ơi cô gái của tui, em không khóc vậy ai khóc. Chẳng lẽ cái cô đang đứng ngoài cửa phòng kia khóc ???

Uyên giật nảy mình ngóc đầu dậy quay lại nhìn ra phía cửa phòng. Chẳng có ai ở đó cả. Theo phản xả cô quay lại tính “choảng” anh tội dám hù cô thì Nam chụp lấy gương mặt Uyên ghì xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh mυ'ŧ nhẹ bờ môi mềm mại đó, ve vuốt nó, trêu đùa nó,...mặt anh cũng ướt đẫm vì nước mắt còn trên mặt Uyên. Cô choàng tay ra sau quấn lấy cổ anh. Hai đôi môi vỡ òa quyện lấy nhau, nhẹ nhàng êm ái. Hơi thở dồn dập phả ra nóng ran. Nam hôn dần xuống cổ Uyên, khẽ cắn nhẹ vào tai cô, cái lưỡi ram ráp của anh chạy khắp vùng da đó và giờ đang liếng thoáng giữa khe ngực Uyên.

Uyên buông Nam ra, ngồi dậy, Uyên tuột hai dây áo vướng víu kia ra khỏi bờ vai, chiếc đầm voan theo sức hút của trái đất rơi tuột xuống bụng. Giờ đây cách khuôn mặt Nam chỉ hơn gang tay thôi là một đôi gò bồng đảo sừng sững đưa ra, nó đầy đặn vun tròn. Tay Nam vuốt nhẹ từ eo lên lưng Uyên, khẽ kéo cô lại gần hơn. Cái lưỡi tham lam của anh chực chờ sẵn rồi, nó khều nhẹ vào cài đầu ti hồng hồng kia như thăm dò đối phương trước khi thâu tóm. Đáp lại, Uyên cúi xuống hôn lên trán Nam rồi trườn người lên, nửa thân người trên của cô ưỡn lên hết cỡ như một cây cung trong kỳ thi Olympic Rio 2016 mà xạ thủ Hoàng Xuân Vinh từng tuyên bố : Tôi còn bắn khi nào Đất Nước còn cần tôi. Và Nam, anh sẵn sàng cắn khi nào bầu ngực kia còn cần điều đó. Nam ngoạm lấy một phần bầu ngực, vừa nút nhẹ vừa nhả ra dần, đến chỉ còn đầu ti bé xíu kia trong miệng thì anh bất chợt nút mạnh như muốn khẳng định lần nữa là nó vẫn chưa có sữa.

Uyên rù lên trong vòm họng

- Ư ư uuuuuuư...anh ơiiiiiii

Đầu lưỡi Nam không nghỉ tí nào, nó dày vò cái núm thịt tí ti kia liên hồi, từng cái đánh lưỡi của Nam là từng cơn giật cả cơ thể Uyên, cảm giác “không biết trời trăng mây nước” gì của cô kèm từng đợt rên khe khẽ làm Nam kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ. Cái thằng nhỏ rỗi việc lâu ngày của anh đã khởi động xong từ lúc nào và nó đang chen lấn hòng tiến ra chiến trường, cảm giác cách mục tiêu chỉ vài lớp vải các loại làm nó càng hăng máu hơn, nó liều lĩnh đưa đầu vào...con bé kia như một lời thách đấu rõ ràng nhất. Uyên cũng cảm nhận được điều đó, và cảm nhận luôn mình đang “tràn nước” như câu nó đùa ban chiều. Chiếc siêu phẩm G-string lọt khe không còn che chắn được gì nữa, mỗi cú oằn người của Uyên tiếng nhóp nhoép lại phát ra. Bản năng đàn bà giờ đã sút văng hình ảnh một cô giáo thùy mị đoan trang nghiêm túc. Uyên chống gối nhỏm người lên, Nam hiểu ý cũng nhỏm người lên theo. Hai tay Uyên như một diễn viên xiếc đưa tít ra sau lôi tuột cái quần sooc của Nam xuống. Cô áp má vào mặt anh thì thầm.

- Đêm nay em là của anh.

- Em...em không sợ…

Lại một nụ hôn hòng chặn ngay những mỹ từ không nên xuất hiện vào lúc này.

- Em muốn !

Phần thân dưới của Uyên sàng qua sàng lại kiếm tìm.

- Anh…

- Sao vậy anh ?

- Anh...muốn hôn... của em một tí được không ?

- Hả...anh…

- Một tí thôi...anh muốn nó...lâu rồi…

Uyên tát yêu vào má Nam :

- Một tí thôi nghe chưa...hư quá đi.

- Ừ ừ, một tí thôi...em quay lại đi.

Uyên mỉm cười liếc Nam rồi xoay người lại ngược với anh. Nam trố mắt nhìn, đây có lẽ là lần đầu tiên anh được nhìn “cận cảnh” một cách đường hoàng và thoải mái như thế này. Tay Nam bấu vào mông Uyên, bóp lấy bóp để, anh kéo dần nó xuống gần với mình. Một cái mùi là lạ tỏa ra...nó thơm thơm mà nồng nồng...anh đưa lưỡi vét nhẹ vài cái, cảm giác tê tê đầu lưỡi, một chút gì đó dinh dính trên lưỡi. Nam ngậm miệng lại cảm nhận cái vị mằn mặn chua chua...anh nhắm mắt khoan khoái. Một vài tác động phía dưới kia làm anh phấn khích hơn bội phần.

Đôi môi xinh xắn của Uyên đang ngậm trọn phần đầu chú bé, đôi tay cô nâng niu hai khối tròn thô ráp. Cả khối dài dần chìm sâu trong đôi má bầu bĩnh kia, nhịp độ ra vào liên tục đẩy hoàn toàn kɧoáı ©ảʍ lên đến tận đỉnh đầu Nam. Anh vét sâu giữa khe suối nước kia, bao nhiêu nước tràn ra rót đều vào miệng anh, mỗi lần lưỡi anh chạm phải cái hạt thần tiên kia là mỗi lần chú bé của anh đựợc nằm trong trong khoang miệng nóng hổi của Uyên. Tiếng ư ử trong cổ Uyên không có nơi để thoát ra, nó cứ nghẹn lại như cô bé của cô bây giờ, đang giật liên hồi theo từng tác động của Nam.

- Của em...thích quá em ơiiii…

Nam bỗng bấu hai mông Uyên ra, cái vị trí ngay giữa hiện rõ mồn một. Nam chồm đầu lên, quét một đường từ dưới lên tít trên.

- Ahhhhhhhhhhhh...anh làm gì vậy…

Uyên nhả ra là to lên, nhưng cái chuyển động cơ thể của cô thì không đồng bộ tí nào. Sau phút bất ngờ nhổm lên thì cô lại hạ xuống ngay, như đang đón chờ một đợt như thế nữa…

Nam quét lên quét xuống liên tục, lưỡi anh ngoái thật sâu vào...cái mùi ngây ngây khiến Nam càng bạo hơn. Anh xuống hút hết những giọt tinh túy rồi lại leo lên khai thác cái lỗ bé xíu kia, anh nắm bắt được ngay Uyên kɧoáı ©ảʍ khi anh chạm vào chỗ ít ai ngờ tới. Chú bé anh cũng đang muốn bật tung lên vì cảm giác tê tái từ gốc đến ngọn.

- Em...muốn quá...anh…

Không đợi Nam trả lời, Uyên quay lại ngay. Tự tay cô cầm lấy, chọn đúng mục tiêu, để ngay vào...Uyên khẽ hạ người xuống...cậu bé của Nam đi vào từ từ, từ từ...cô bé ướt đẫm của Uyên đón nhận một cách trơn tru nhưng từ tốn. Có chút chật vật ban đầu nhưng giờ thì mọi việc đã dễ dàng hơn. Nam hẩy nhẹ ngườ lên, đưa cậu ta vào gần trọn hơn. Hai cơ thể như nhập vào nhau trong phút chốt. Cả hai cảm nhận sự nóng ấm nơi nhạy cảm nhất. Uyên bắt đầu chuyển động, mông cô đưa qua lại tìm kɧoáı ©ảʍ tột độ khi của Nam vẫn đang nằm trọn trong cô. Cảm giác vật đó ma sát khắp nơi, chạm vào mọi ngõ ngách, xoáy trọn hang cùng ngõ hẽm, mọi dây thần kinh cảm giác của cô đều căng cứng, truyền tải hết những kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nɧu͙© ɖu͙©...Uyên chống tay lên ngực Nam, mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập...cảm giác sướиɠ không tả được đưa Uyên bay bổng lên tầng cao nhất của cảm xúc.

Nam bắt đầu chủ động hơn, hai tay anh nâng nhẹ mông Uyên lên cao và bắt đầu những cử động lên xuống. Uyên biết anh khó khăn nên cô cũng ngồi hẳn lên và hòa nhịp theo anh. Từng cái hạ người sâu hơn, nhanh hơn. Tay nam chuyển từ ngực Uyên xuống mông Uyên như muốn cô tăng tốc hơn nữa. Nam cảm thấy của mình căng cứng...anh hẩy mạnh từng cái theo nhịp lên xuống của Uyên

- Ahhhhhh, anh...anh…!

Uyên nhún mạnh và sâu hết mức, Nam bấu chặt mông Uyên ghì xuống…

- Ahhhhhhhhhhhhh

Một dòng nước chạm nhẹ vào sâu thẳm trong Uyên. Nam giật liên hồi, bao nhiêu cảm giác anh dồn cho từng cái bung ra...Uyên thỏa mãn nằm phục lên người Nam. Cái của anh vẫn ở đó. Uyên tinh nghịch ngoáy mông nhẹ, của Nam tiu nghỉu tuột ra ngoài. Uyên phì cười bóp mũi Nam.

- Cám ơn anh.

- Sao lại cám ơn anh ?

- Em hạnh phúc lắm.

- Anh cũng vậy mà.

- Anh...có thích hok ?

- ….hok biết nữa.

- Sao vậyyyyyyy...sao lại hok biếtttttt...nói em nghe điiiiiiiiii

- Hok biết sao nói...lần đầu tiên mừ, ai mà biết diễn ta sao.

- Em cũng…

Uyên đột nhiên bỏ lửng câu nói. Nam biết trong đầu cô đang nghĩ gì.

- Anh hạnh phúc, anh rất hạnh phục khi là người đầu tiên mang đến hạnh phúc cho em. Có biết không ?

- Em biết. Em cũng vậy mà. Tụi mình đâu còn nhỏ, củng không phải xa lạ. Em thương anh thiệt thòi khi yêu em thôi.

- Lại nói bậy nữa. Anh không thích em nghĩ vậy đâu. Còn thế nữa là anh buồn thật đấy.

- Hok, hok. Hok nghĩ nữa. Ước gì chúng ta được mãi như thế này đến hết cuộc đời anh nhỉ ?

Mặt Uyên thoáng đượm buồn. Cô lại dụi đầu vào anh.

- Em muốn nhắc chuyện em muốn nói với anh lúc nãy ?

Uyên im lặng. Cảm giác khi nãy chực ùa về.

- Đúng là anh không biết chính xác em muốn nói gì. Nhưng có lẽ anh đã đoán được phần nào.

- Anh…

- Có phải tình trạng bệnh của anh khó phục hồi không ?

Uyên ngước lên nhìn Nam, mắt rươm rướm.

- Em khờ quá. Anh có linh tính từ mấy hôm nay. Bữa trước em đi làm về tới giờ lúc nào cũng buồn buồn. Bữa đi làm mắt còn đỏ hoe nữa. Thì chỉ có lí do đó thôi, đúng hok.

- Dạ

- Mấy hôm nay anh cũng nghĩ nhiều. Thôi thì cũng do số phận, cũng là chuyện đã rồi, có buồn thì cũng phải chấp nhận. Nhưng anh vẫn sẽ cố gắng, cố gắng tập xem thế nào. Không lẽ trời cứ phụ mình hoài.

- Anh...anh nghĩ vậy thì em yên tâm. Vợ chồng có gì chia sẽ cùng nhau. Anh đừng có nghĩ hoài chuyện đó. Mà anh nè, hôm kia em ghé nhà, Bố có nhắc chuyện đám cưới đó. Bố nói dù gì cũng đã sống với nhau, thôi thì làm đám cưới đi, cho hai bên gia đình khỏi chờ đợi hoài mà anh là con rể Bố rồi thì Bố sẽ lo cho anh, anh không đựơc từ chối.

- Haizzz, từng tuổi này rồi, giờ thế này nữa phải để người khác lo cho mình.

- Đó, Bố sợ anh cứ nghĩ vậy. Anh với em Bố đều xem như con hết. Với lại em cũng đi làm mà, em tự lo cuộc sống vợ chồng mình được. Bố lo nữa thì mình dành dụm sau này lo cho con. Anh hok được tự ti mặc cảm gì đâu đấy, em nói thẳng rồi đó, em thấy nhiều hoàn cảnh thế này dễ tan vỡ là do không tin nhau, không xem nhau như một. Em sống vì anh, nếu anh phụ em, em cũng chết vì anh luôn.

- Thôi, cứ nói mấy chuyện này hoài. Ah, mà em nói mới nhớ, hồi nãy...có khi nào...dính hok em.

- Em đâu biết. Mà lỡ có thì tốt, em cũng muốn mà. Sanh cho một cu tí cho anh vui hè !

- Thôiii, giờ còn ngổn ngang thế này, sanh rùi sao mà nuôi.

- Kệ, em cứ sanh. Tối nào em cũng bắt anh chiều em hết, bao giờ có thì thôi. Hahaha

- Anh mới biết là em điên vậy đó…

- Người ta nói là say tình mà. Anh…

- Sao em…

- Em muốn say nữa.

- Trời, mới…

- Nhưng em...muốn nữa…

- Thôiii…

- Hokkk...em muốn

- Th...ơ...uuuuưu….ư….