Sau hôm nay sẽ không còn nhà họ Dương.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng lại đủ khiến cho tất cả mọi người biến sắc!
Nhà họ Dương, là gia tộc lớn thứ hai tại Dung Thành, sao lại dễ dàng có thể diệt vong như vậy được?
Những từ được Diệp Thiên nói ra không ai dám phản bác!
Nghĩ lại thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc của Diệp Thiên, nếu như anh đã dám nói thì, thì tất nhiên nắm chắc mười phần rồi.
"Diệp Thiên, cậu đừng quá ngông cuồng!"
Dương Hải Sơn nghiến răng thốt ra.
Hôm nay, mặc kệ kết cục như thế nào,thì thanh danh của nhà họ Dương, xem như hoàn toàn bị hủy hoại.
Diệp Thiên chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn ông ta: "Dương Hải Sơn, nếu như ông đã đến, thì mau quỳ xuống đi."
"Ở trước mặt Thiên Thành, nói ra hết những tội lỗi mà ông phạm phải đi."
Sắc mặt của Dương Hải Sơn tối sầm lại, đối mặt với sự áp bức của Diệp Thiên, trong chốc lát ông ta không biết nên làm như thế nào mới phải.
"Hay cho một Diệp Thiên, khẩu khí thật lớn."
Giọng nói trầm thấp truyền đến, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có hơn mười bảo vệ hộ tống, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Hải Sơn.
"Lí Sùng Ninh sao? Không ngờ ngay cả ông ta cũng đến rồi!"
"Đúng vậy đó, có kịch hay xem rồi!"
Cùng với sự hỗn loạn một lúc của đám người, gia chủ họ Lí - Lí Sùng Ninh là người thứ hai trong bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn nhất Dung Thành xuất hiện.
Lúc này, từng động thái của bốn gia tộc lớn, đều đại diện cho một gia tộc, thậm chí đại diện cho toàn bộ Dung Thành.
Lí Sùng Ninh, không phải đơn giản là chỉ đến để xem náo nhiệt.
" Lí Sùng Ninh được nghe danh tiếng vang dội của cậu Diệp, hôm nay được gặp, quả nhiên không hề tầm thường.”
Lí Sùng Ninh chào hỏi bình thường, nhìn thấy đối diện cũng chỉ có hai người Diệp Thiên và Lâm Khuê, thì ngay lập tức thấy kinh ngạc.
Diệp Thiên không hề biểu cảm.
"Chuyện hôm nay không liên quan gì đến nhà họ Lí! Không muốn chết thì cút ngay!"
Không muốn chết thì cút ngay?
Ánh mắt của Lí Sùng Ninh sắc lạnh, tên Diệp Thiên này, quả thật kiêu ngạo như lời đồn.
Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
"Diệp Thiên, nơi này là Dung Thành, bảo tôi cút đi, thì e rằng cậu chưa đủ tư cách đâu."
"Ngài muốn ông cút, thì ông phải cút!"
Lâm Khuê tiến lên một bước, tiếng vang như sấm sét.
"Đừng có không biết điều như vậy."
Sắc mặt của Lí Sùng Ninh tối sầm lại.
"Diệp Thiên, cậu quản được trời được đất nhưng hình như chưa quản được đến tôi đâu? Hôm nay tôi không đi, xem cậu có thể làm được gì.”
Lí Sùng Ninh vốn dĩ không muốn lao vào vũng nước đυ.c, nếu Diệp Thiên tỉnh táo một chút, thì ông ta cũng chỉ đến cho có mặt.
Nhưng Diệp Thiên, lại lớn lối ương ngạnh đến thế, vậy thì ông ta cũng không cần phải kiêng dè nữa.
Đôi mắt của Diệp Thiên từ đầu tới cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước: "Nếu như không cút, thì đợi tí nữa ông cũng quỳ gối giống như nhà họ Từ đi."
Lần này Diệp Thiên không thèm nhìn ông ta, Lí Sùng Ninh tức giận đến mức cắn chặt hàm răng, Đang muốn nói gì, thì lại thấy có mấy người đi đến trước mặt mình.
"Chà chà, hôm nay nơi này náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu mất nhà họ Triệu chúng tôi được chứ?"
Trong lòng mọi người kinh ngạc, nhìn thấy người nói chuyện kia tuy vóc dáng không cao, nhưng uy nghiêm thì lại không hề nhỏ, không phải là Triệu Minh Sinh thì còn là ai.
Ngoài nhà họ Dương cùng nhà họ Lí, người của nhà họ Triệu cũng tới.
Bốn gia tộc lớn của Dung Thành đã xuất hiện ba rồi, thế trận như thế, trước nay chưa từng có.
"Anh Dương, anh Lí, tôi đến muộn một chút, mong các anh thứ lỗi.”
Triệu Minh Sinh cười với Dương Hải Sơn và Lí Sùng Ninh, người hướng về bọn họ chào hỏi, sau đó mới nhìn về phía Diệp Thiên.
"Cậu Diệp, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Nhà họ Triệu chúng tôi tới tham gia náo nhiệt mà thôi, cậu Diệp chắc không để ý đâu đúng không?"
Đừng thấy ông ta nói chuyện khách khí như vậy mà lầm, không ai dám xem nhẹ thủ đoạn và thực lực của Triệu Minh Sinh.
Rốt cuộc thì cách nói miệng nam mô bụng một bồ dao găm cũng không phải tự nhiên mà có.
"Tùy ông thôi!"
Diệp Thiên lạnh lùng phun ra hai chữ, quay lưng về phía mọi người rồi nhắm mắt lại không quan tâm.
Lâm Khuê không nói gì, y như một pho tượng, lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Thiên.
Diệp Thiên tiếp tục đợi, đợi thêm một vai chính khác của ngày hôm nay.
Nhà họ Từ!
Ba vị gia chủ liếc nhau, đứng yên lặng, tất cả đều đang đợi nhà họ Từ đến rồi mới tính tiếp.
Rốt cuộc, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn.
...
Người xem náo nhiệt cũng đều nín thở chờ đợi, trong lòng vừa kích động vừa hồi hộp chờ đợi.
Đừng cho rằng những người ba gia chủ của ba gia tộc lớn đưa tới chỉ là những bảo vệ thông thường.
Nếu như bọn họ dám đến, thì nhất định sẽ có chừa đường lui cho mình.
Đòn quyết định đều được giấu trong bóng tối.
Thời gian dần dần trôi qua, mưa ngày càng nặng hạt, không có dấu hiệu ngưng lại.
Trên người mọi người dù ít hay nhiều đều ướt một ít, chỉ có Diệp Thiên, không dính một hạt mưa, vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Diệp Thiên không động đậy, những người khác đương nhiên cũng không dám động đậy gì.
Hai bên, cứ giằng co như vậy.
Mãi tới khi Diệp Thiên đột nhiên mở mắt, toàn bộ giọt mưa nơi phía chân trời dường như ngưng lại trong chốc lát.
"Người của nhà họ Từ đến rồi!"
Trong đám người, cũng không biết ai hô to lên, khiến mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ngay lập tức há to miệng.
Chỉ thấy ở chân núi, một đám đen ngòm chừng ba mươi người đi về hướng đỉnh núi.
Xem ra, toàn bộ con cháu dòng chính của nhà họ Từ đều tới đây cả rồi.
Không chỉ như vậy, đi ở phía trước, chính là cụ bà Từ.
Từ Thiên Minh và với Lâm Tuyết một người bên trái một người bên phải đỡ lấy cụ bà Từ, một người che ô.
Đi từng bước một lên trên núi.
"A, bà cụ Từ của nhà họ Từ, hình như gần mười năm không ra khỏi cửa nhà họ Từ rồi thì phải?”
"Ai nói không phải cơ chứ? Xem ra, nhà họ Từ thật sự bị Diệp Thiên ép đến mức sốt cả lên rồi, có lẽ là toàn bộ con cháu dòng chính của nhà họ Từ đều tới đây."
"Chậc chậc, hôm nay thật sự hay đấy, có trò hay để xem rồi."
Lão Thái Thái của nhà họ Từ đích thân ra mặt, đương nhiên chấn động không hề nhỏ.
Rốt cuộc, với tư cách là một trong những người quyền thế nhất của Dung Thành, có thể khiến nhà họ Từ gióng trống khua chiêng như thế, thì chỉ có một người như Diệp Thiên mà thôi.
Còn người của nhà họ Lâm thì bị xem nhẹ rồi.
Cụ bà Từ đích thân ra mặt, là điều khiến gia chủ của cả ba gia tộc không ngờ tới.
Nên nhường đường cho bà ta.
"Dung Thành cũng được coi là đô thị loại một, vậy mà vẫn còn địa phương hoang vu như thế, nên khai thác được rồi, núi Tú Tuyết nên được san bằng.
Nhìn thấy giày thêu tinh xảo mới tinh dính bùn đất, nếp nhăn trên mặt của cụ bà Từ xô hết lại với nhau.
Người của nhà họ Từ ở phía sau vội vàng đặt chiếc ghế mây phía sau cụ bà Từ, còn để một cái ụ gỗ phía sau chiếc ghế.
Cụ bà Từ được Từ Thiên Minh dìu đỡ, ngồi thoải mái trên chiếc ghế mây, hai chân dẫm lên trụ gỗ, sợ giày bị dơ.
Lâm Tuyết cẩn thận từng li từng tí cầm dù che mưa, sợ cụ bà dính mưa, hoàn toàn không để ý quần áo của mình bị ướt một bên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gia chủ của ba gia tộc không mấy vui vẻ.
Cùng Diệp Thiên quyết chiến, chỉ cần không cẩn thận nhất thời, sẽ mãi mãi không ngẩng đầu lên được.
Nhìn bộ dạng của cụ bà Từ, giống như là khách đi du lịch vậy.
Hiện giờ, bốn gia tộc lớn đã tập hợp, đại diện cho toàn bộ lực lượng lớn mạnh nhất tại Dung Thành.
Bốn gia tộc lớn cùng chung mối thù, ngoại trừ ba năm trước đây trong một đêm kia tiêu diệt nhà họ Liễu, sau ba năm, đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa lần này, thanh thế càng lớn hơn nữa!
Thấy được ba chữ Từ Thiên Thành trên bia mộ, Từ Thiên Minh cùng Lâm Tuyết đều cúi đầu, dường như sợ hãi, dường như chột dạ, trên mặt không rõ là vui hay buồn.
Những người khác của nhà họ Từ cũng vậy.
Cụ bà Từ ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, không nhìn mộ bia, mà ánh mắt sáng rực nhìn về phía Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, chúng tôi đã tới, cậu cũng gọi người của mình đến đi."
Bà ta không tin, Diệp Thiên chỉ dựa vào hai người bọn họ, mà muốn chống lại bốn gia tộc lớn!
"Chỉ là bốn gia tộc lớn mà thôi, một mình Diệp Thiên tôi là đủ rồi!"
Nói xong, Diệp Thiên quay người đi.
"Người của nhà họ Từ, quỳ xuống xin tạ tội đi!"