*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 15:.
Đàn kiến chứng minh một đạo lý bất thành văn, đó là càng đông lực lượng càng mạnh, cứ nhìn cách mà đàn kiến đối phó với mấy chỉ lang là biết, Quân Trì thầm nghĩ với đội quân này dù ăn luôn voi cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa nếu gặp trúng ai bị triệu chứng Trypophobia*, có khi chưa kịp tấn công đã bị ghê tởm chết rồi.
(*) Triệu chứng sợ lỗ.
Sau khi đàn kiến chiến thắng mấy chỉ lang thì chia ra bốn phương tám hướng thiết lập lãnh địa mới.
Con kiến thủ lĩnh bò lại chỗ Quân Trì nói, “Ta thấy chiến thuật này phi thường không tồi.”
Quân Trì trả lời, “Quả thật thập phần cường đại, chỉ có điều hơi ghê ghê.”
Con kiến ngẩng đầu, “Loài ta quá nhỏ nên chỉ có thể dùng cách này để thắng những sinh vật lớn hơn. Hơn nữa mọi người còn được ăn no nê.”
Năm con chuột cũng quyết định ở lại đây lập căn cứ.
Sau khi hoàn tất việc đào hang động, Quân Trì liền mời kiến thủ lĩnh đến mở cuộc họp.
Tất nhiên hắn cũng mời cả Khổng Hư.
Trải qua thời gian dài quan sát, Quân Trì cảm thấy lão nhị lão tứ lão ngũ đều là chuột bản địa, mỗi lão đại và thủ lĩnh là đệ tử tham gia đại hội tuyển chọn.
Tìm một huyệt động vắng vẻ, Quân Trì mang con kiến trên đầu, mông đặt dưới đất nhìn Khổng Hư ở đối diện nói, “Hư Không công tử, nghe danh đã lâu, tại hạ hữu lễ.”
Khổng Hư ngẩng đầu, “Vậy ra ngươi tính ngả bài với ta?”
Quân Trì nói, “Kể từ lúc chúng ta tiến vào nơi này đã hơn một tháng, không biết phải ở thêm bao lâu nữa, ta thấy dù sao cũng nên ngả bài với nhau, về sau cũng tiện làm việc lên kế hoạch chung.”
Con kiến nói, “Đúng thế, theo tại hạ quan sát, số lượng người qua ải thứ ba tổng cộng hai trăm bốn mươi hai mạng, nhưng theo ta tính toán chỉ mới chín mươi sáu người bị loại, nói cách khác vẫn còn bốn mươi sáu người nữa, một trăm người sống sót cuối cùng mới là kẻ chiến thắng. Lại nói, chưa chắc gì đủ một trăm người sẽ được ra ngoài, lỡ như tông môn chúng ta có ý gì khác, yêu cầu tiếp tục tra khảo gì đó, như vậy khả năng một trăm người còn lại tiếp tục khảo thí là rất lớn. Vốn dĩ những lần trước đều có năm ải, mà bây giờ tính đi tính lại chỉ mới bốn ải, nên nếu họ có ý tăng thêm độ khó cũng không phải không thể. Ít nhất theo tại hạ thấy, ải thứ tư cho đến nay thật sự không quá khó.”
Khổng Hư nhắc nhở con kiến, “Vẫn chưa chính thức gia nhập Đan Càn tiên tông mà đã dùng ‘tông môn chúng ta’ rồi à?”
Con kiến cười ha hả, “Lẽ nào tại hạ không vào nổi sao?”
Quân Trì nghe khẩu khí của nó mơ hồ đoán được là ai.
Hắn nói, “Một khi đã vậy, chúng ta cứ xưng tên họ trước rồi thành lập liên minh, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua ải này. Tình hình đã đến nước này, ta nghĩ trốn một chỗ đợi đến giờ khắc cuối cùng không phải là ý hay. Số lượng người còn sống cho đến tận bây giờ thiết nghĩ đều có chút tài năng, muốn bọn họ tử vong chẳng phải điều dễ dàng. Bất quá cũng có loài tuổi thọ ngắn ngủi, không chừng sẽ lên kế hoạch tấn công tuyển thủ khác, cố gắng hoàn thành ải trước thời gian tuổi thọ kết thúc. Hơn nữa tình cảnh không còn như trước, ước chừng Đan Càn tiên tông không định cho chúng ta sống dễ dàng vậy đâu.”
Con kiến nói, “Ngươi nói đúng, còn thêm vấn đề tuổi thọ nữa, ta thấy tuổi thọ ta ngắn hơn các ngươi nhiều đúng không?”
Khổng Hư nhìn nó cười, “Ngươi chỉ là con kiến thôi mà có thể sống được một tháng đã rất không tồi. Ngươi có tính được mình còn bao lâu nữa không?”
Con kiến bị Khổng Hư nói đến bực bội, “Khi tiến vào trận sẽ biến thành những loài khác nhau, ta thấy thật không công bằng tí nào. Phải chi biến thành bạch xà hay hắc ưng thì tốt biết mấy, muốn quét ngang nơi này chỉ là điều dễ dàng.”
Quân Trì nói, “Giờ có than thân trách phận cũng chả tác dụng, sinh ra ở đâu đều có số mệnh cả, cũng như đệ tử sinh trong hào môn so với phàm nhân bình thường sinh ở nông thôn, chẳng lẽ phàm nhân ngày nào cũng phải oán giận trách móc bản thân tại sao lại không phải đệ tử hào môn, không thể tu hành như tiên nhân? Liệu sẽ thay đổi được gì chăng? Cái chúng ta cần thảo luận bây giờ là phải đối phó chuyện về sau như thế nào.”
Con kiến nghe Quân Trì nói xong cũng thấy tràn trề cảm xúc, “Ngươi nói đúng, vậy tại hạ sẽ không giấu diếm nữa, ta là Bạch Kiếm thuộc Bạch gia ở Nguyệt Lệnh thành. Giờ chỉ là con kiến, không biết thọ mệnh còn bao lâu, nếu về sau không có tin ai tử vong, ta chỉ còn cách dẫn huynh đệ xuất chinh mà thôi.”
Khổng Hư nói, “Ta từ đầu chí cuối chưa từng giấu qua danh tính, Khổng Hư.”
Con kiến nhìn Khổng Hư nói, “Khi ngươi còn tu vi ta còn muốn cậy vào ngươi, đáng tiếc giờ chỉ là con chuột trụi mông.”
Khổng Hư mất hứng nhìn nó, cư nhiên không lên tiếng cãi nhau.
Cả hai đều nhìn sang Quân Trì, Quân Trì đành nói, “Tại hạ Liễu Quân Trì, xem ra quả thật có duyên.”
Con kiến nói, “Thời điểm ta nhìn vào mắt ngươi đã đoán ra là Liễu huynh rồi. Xem ra phán đoán của ta quả thật chuẩn xác.”
Khổng Hư lại hơi giật mình nói, “Là ngươi.”
Quân Trì cười cười, “Đích thật là ta, bất quá bây giờ chúng ta cùng liên minh, chớ nên bất hoà với nhau làm gì.”
Khổng Hư đáp, “Thật ra ta không phải thù hằn ngươi gì, khi đó ta thua, chính là thua. Bất quá cái vị tên Nhạc Ly ấy đã đi nơi nào, về sau ta nhất định phải khiến hắn nếm thử tư vị bị chấn vựng.”
Quân Trì nghĩ đến ngày trước hắn chỉ mới tạo thế xuất kiếm đã bị Nhạc Ly chấn vựng mất, không khỏi cười trong lòng, ngoài mặt vẫn rất đứng đắn nói, “Hắn đã có sư môn nên sẽ không gia nhập Đan Càn tiên tông. Hơn nữa hắn còn là tu sĩ Hoá Thần kỳ, nếu như ngươi muốn thắng hắn thì còn phải cố gắng thêm nữa.”
Hư Không công tử nghe Nhạc Ly là Hoá Thần tu sĩ cũng không bất ngờ mấy, ngược lại nói, “Thì ra là thế.”
Uớc chừng cảm thấy bị Hoá Thần tu sĩ hạ đo ván chẳng phải chuyện mất mặt mấy.
Một Kim Đan chân nhân sao địch lại nổi Hoá Thần tu sĩ, chỉ đầu ngón tay thôi cũng đủ nghiền hắn thành tương rồi.
Hai chuột một kiến thành lập một tiểu liên minh, vạch ra kế hoạch hoạt động dài lâu.
Hội nghi liên minh của bọn họ còn chưa bàn xong, trong thần thức bỗng vang lên một thanh âm, không chỉ mình hắn mà toàn bộ tuyển thủ tham gia đều nghe thấy rõ mồn một.
“Có một số tuyển thủ đã ký thác vào những loài động vật tuổi thọ ngắn, tông môn cũng suy xét về tính công bằng, cho nên thay vì tiếp tục kéo dài một tháng nữa, sẽ thay đổi hạn chót thành ngày mai. Nếu như đến mai mà tuyển thủ vẫn không giảm xuống còn một trăm, chúng ta sẽ hủy bỏ đại hội lần này, thỉnh mọi người mười năm sau lại đến dự. Hơn nữa để mọi người dễ nhận ra nhau hơn, tông môn sẽ khắc trên đỉnh đầu mỗi người một dấu hiệu, mọi người chỉ cần nhìn là biết. Thông báo kết thúc, chúc các tuyển thủ may mắn.”
Âm thanh chấm dứt, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Quân Trì giơ ngón giữa trong lòng, Khổng Hư tấm tắc nói, “Xem ra chỉ còn nước tiến công mà thôi.”
Bạch Kiếm vui vẻ nói, “Đối với ta mà nói quả thật có lợi. Xem ra tông môn cũng suy xét đến chuyện khó xử của ta, nên mới định ra quy tắc này để bảo hộ. Nếu họ không nói, ta còn không biết thọ mệnh của mình chỉ còn hết ngày mai đâu.”
Quân Trì rất muốn đỡ trán, nghĩ thầm, huynh đệ à, ngươi làm ơn đừng có tự luyến như vậy được không, rõ ràng tông môn không phải vì ngươi mà là muốn chỉnh người!
Quân Trì vừa nghĩ xong, bỗng thấy trên đỉnh đầu Hư Không công tử xuất hiện hai chữ — Khổng Hư, Quân Trì tỏ vẻ kinh ngạc nói, “Thì ra Hư Không không phải là tên ngươi?”
Khổng Hư dùng đôi mắt chuột ươn ướt liếc nhìn hắn, “Bản công tử vốn tên là Khổng Hư.”
Quân Trì đáp, “Ta cứ tưởng ngươi tên Hư Không.”
Khổng Hư nói, “Ta tên là Khổng Hư.”
Quân Trì, “…”
Mà con kiến cũng đã bò xuống mặt đất, trên đầu nó xuất hiện hai chữ Bạch Kiếm, Quân Trì nghĩ trên đầu mình chắc hẳn cũng có tên.
Quân Trì nói, “Không biết có thể gian lận không ha, lấy tên của mình chuyển sang đầu động vật khác.”
Khổng Hư đáp, “Chỉ sợ là dùng thần hồn để định vị, không thể di, cho nên hãy bỏ chủ ý đó đi, giờ nghĩ cách làm thế nào để đừng bị đá thì tốt hơn.”
Quân Trì gật đầu, gian lận dù sao sẽ không có kết cục tốt.
Ba con rời khỏi nơi họp, nửa đường gặp phải lão Nhị, nó gấp gáp nói, “Đại ca, lão tam, không ổn! Con tê tê lúc trước bị chúng ta khi dễ dẫn thêm nhiều con tê tê và xà đang trên đường xông tới đây!”
Quân Trì kinh hãi, “Xà giờ đang ở đâu?”
Lão Nhị nói, “Phần địa bàn bị công phá một nửa rồi, nếu chúng ta không chạy nhanh, đợi tê tê mở huyệt động rồi sẽ không kịp nữa.”
Lại nói, hang động bọn họ đào vốn không loanh quanh lòng vòng như mê cung, nhưng cũng nhờ đích thân Quân Trì chỉ huy mọi người, đào thành trận thế vừa công vừa thủ.
Bạch Kiếm nói, “Chắc chắn trong đàn xà và tê tê cũng có tuyển thủ. Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết mãi được, hay cứ ra ngoài xem tình huống thế nào.”
Xà là thiên địch của chuột, tê tê là thiên địch của kiến, điều này khiến cả ba lo lắng không thôi.
Khổng Hư dặn lão nhị gọi lão tứ lão ngũ tới, mọi người sẽ theo một lộ trình khác chạy ra ngoài, nhưng còn chưa kịp chui ra khỏi động, một con tê tê không biết từ đâu đuổi theo bọn họ sát nút, Quân Trì đẩy một khối bùn đặt ở chỗ rẽ bịt kín cửa hang, rồi vội vàng nói, “Mau chạy nhanh.”
Chờ bọn họ chạy ra khỏi động, liền nhìn thấy vô số điểm loé sáng, Quân Trì cũng thấy ánh sáng phát ra từ Khổng Hư, bấy giờ mới hiểu nó đóng vai trò định vị tuyển thủ.
Khó trách tại sao tê tê và xà lại biết vị trí bọn họ ở đâu, thì ra là được dẫn đường tới, này quả thật không ổn tí nào.
Bạch Kiếm và Khổng Hư tuy có vấn đề về tính cách, nhưng chỉ số thông minh vẫn rất cao, đương nhiên cũng minh bạch điều mà Quân Trì thấy.
Bạch Kiếm, “Ta phải tập hợp các huynh đệ ngay, còn các ngươi định thế nào?”
Quân Trì đáp, “Chúng ta chỉ là chuột, mặt sau còn có tê tê và xà, chỉ sợ đành chạy tới địa phương khác thôi. Có khi còn kiếm được vài liên minh mới.”
Bạch Kiếm nói, “Ta thấy chúng ta trèo lêи đỉиɦ núi thì tốt hơn, ta sẽ ra lệnh cho những con kiến khác đến bảo hộ.”
Quân Trì nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ ý này rất tốt, liền nhìn về phía Khổng Hư hỏi, “Ý ngươi thế nào?”
Khổng Hư đáp, “Ta thấy không bằng xử lý luôn đàn tê tê và xà cho rồi.”
Quân Trì trả lời, “Đại ca à, ngươi nghĩ chúng ta làm được sao!”
Khổng Hư nói, “Vậy thì chạy trước, nghe lời các ngươi.”
Bạch Kiếm gọi vài con kiến đến gần, dặn chúng mau triệu tập các huynh đệ, sau đó lại bò lên lưng Quân Trì, Quân Trì chở nó chạy về hướng đỉnh núi.
Chuột vốn là loài cực kỳ linh hoạt, dù địa hình chênh vênh gồ ghề cỡ nào cũng có thể trèo lên, mà trên bề mặt lại chẳng có bùn đất gì, chỉ có đá lớn tạo thành những khe hở, ngược lại giúp tụi nó tránh né dễ dàng hơn.
Quân Trì bò ngay biên quan sát, phát hiện rất nhiều tuyển thủ đều tập trung ở đây, ước chừng bởi vì núi lửa phun trào hôm trước khiến mọi người không thể không chạy tới chỗ này tị nạn.
Tuyển thủ họ thấy đa số thuộc về không trung, chỉ là một loài điểu nhỏ, nhỏ đến mức một con rắn cũng đủ đoạt mệnh nó, hơn nữa trên không trung lại có mấy loài điểu to, đều là thiên địch của điểu nhỏ.
Không cần lo lắng gặp kẻ vận khí tốt bám vào động vật hung tợn nằm trên đỉnh thức ăn, Quân Trì âm thầm thở phào một tiếng.
Mấy con chuột đồng cả đường đi đều chú ý an nguy, rất nhanh đã đến gần đỉnh núi, từ đây nhìn xuống quả thật là nơi phòng thủ tuyệt hảo.
Dù là các tuyển thủ hay thiên địch muốn công kích bọn họ, đều nằm trong phạm vi quan sát.
Đàn kiến đi theo dấu chân của chuột đồng, trông như một dòng suối đen, rất nhanh sắp tiếp cận vị trí đỉnh núi.
Mấy con chuột đào hai cái hang trong lớp đất đá tạo thành cái huyệt động, lấy nó làm căn cứ, lại chọn những cục đá tốt nhất đặt gần đó, lỡ như tê tê có bò lên sẽ bị bọn họ lăn đá xuống, đó cũng là kiến nghị của Quân Trì.
Nhưng không ngờ nhóm xông lên đầu tiên không phải tê tê, mà là ong độc.
Ban đầu Quân Trì chỉ nghe thấy tiếng vù vù, rồi thấy một đám đen nghìn nghịt đang bay tới bọn họ, trong số đàn ong có một con mang dấu hiệu ánh sáng, hiển nhiên cũng là tuyển thủ tham gia.
Quân Trì hô to một tiếng, “Mau trốn vào động.”
Bọn Khổng Hư cũng thấy đàn ong, năm con chuột vội vàng chui vào động, lại dùng cục bùn cạnh cửa mà Quân Trì cố tình thiết kế chắn cửa động, vì vấn đề hô hấp nên họ có chọt vài cái lỗ trên đỉnh đầu, kích cỡ đủ để đàn kiến chui qua, nhưng ong thì to hơn kiến nên không chui vừa được.
Nhưng thủ lĩnh ong độc lại rất thông minh, lấy bùn che lấp tất cả lỗ thở, Quân Trì nói, “Cứ thế không được, không bằng gặp vị thủ lĩnh đó thương lượng một chút, xem thử có thể kết thành liên minh hay không.”
Khổng Hư nói, “Ta thấy khả năng không lớn. Độc ong cũng chưa chắc sẽ gϊếŧ chết chúng ta, nếu cứ đóng quân ở đây không ra có khi nó sẽ đi tìm người khác công kích.”
Quân Trì nói, “Tuổi thọ ong mật cũng rất ngắn, thần thức bám vào ong mật có lẽ đang rất gấp rút. Chúng ta cứ đứng đợi một lát xem nó có rời đi không.”
Quả thật y như lời Khổng Hư nói, đàn ong đứng đợi trước cửa động một hồi rồi như làn gió bay mất.
Rốt cuộc mấy con chuột đã có thể ra ngoài hít thở không khí, mà đội quân kiến của Bạch Kiếm cũng đã tập hợp đầy đủ, ong độc vừa đi, đàn tê tê và xà đã bò tới nơi, bấy giờ không chỉ là vài con xà nữa mà đã lên tới mười con, nhìn theo dấu hiệu mà đếm thì có tổng cộng ba tuyển thủ.
Bạch Kiếm chỉ huy đội quân kiến hợp thành mấy tiểu cầu nhỏ lăn xuống vách núi, ập đến chỗ đàn tê tê và xà, mà năm con chuột cũng chẳng hề rảnh rỗi, cụng cho những hòn đá lăn về phía bọn chúng…
Cuộc chiến vừa bắt đầu đã có thương vong, đặc biệt là đàn kiến, hết đám này lại đến đám khác, nhưng trận hình vẫn không chút rối loạn, đàn chuột thì chưa có gì nhưng tê tê đa số đều bị đυ.ng rớt.
Quân trì cảm thấy cuộc chiến kéo dài thật lâu nhưng kỳ thật chưa tới mười lăm phút, xà lẫn tê tê đều bị đội quân kiến nhai nuốt, chỉ có ba tuyển thủ tham gia là thông minh biết phải chạy trốn. Bạch Kiếm cưỡi trên đầu Quân Trì chỉ huy đàn kiến, “Xông lên giải quyết bọn chúng.”
Mấy tiểu cầu kiến chậm rãi hợp lại cùng nhau, hình thành một đại cầu lăn về phía ba con xà tê đang tháo chạy, tốc độ đại cầu phi thường mau, hơn nữa còn là đường dốc, mới giây lát đã đuổi kịp bọn chúng, một lát sau trên mặt đất chỉ còn lại đống xương cốt.
Tuy ba tuyển thủ đã bị loại trừ nhưng lại không hề vang lên âm thanh thông báo số người chết.
Năm con chuột chia nhau tìm chút rễ cây ăn, Quân Trì nói ra suy đoán của mình cho Khổng Hư, “Xem ra tông môn không định dùng thần thức thông báo nữa, chỉ sợ đến cuối ngày số lượng còn ít hơn một trăm người. Bởi vì không một ai biết còn dư bao nhiêu mạng, điều đó sẽ khiến số lượng chết nhiều hơn dự tính.”
Khổng Hư gật đầu bảo đúng vậy, sau đó nói, “Bản công tử chắc chắn sẽ vào Đan Càn tiên tông, hơn nữa phải là đệ tử dưới trướng Ninh Phong tiên quân.”
Bạch Kiếm nói, “Sao ngươi lại tự tin đến vậy? Chẳng lẽ trên người ngươi có chỗ tốt gì khiến y chấp nhận thu ngươi?”
Khổng Hư đáp, “Chuyện này không phải việc của ngươi.”
Bạch Kiếm hừ hừ, “Thật không thú vị.”
Đàn kiến ăn sạch sành sanh kẻ xâm lấn, sau đó lại chia nhỏ lẻ chui vào kiến động ở khắp bốn phía.
Ước chừng cảnh tượng đàn kiến dùng cách gì để tiêu diệt đàn tê tê và xà đã lọt vào mắt nhiều tuyển thủ, cho nên nhất thời không có kẻ xâm lấn nào tiến lên.
Mà ở những địa phương khác cũng bắt đầu khai hoả…
Rất nhanh, màn đêm đã kéo đến.
Hoàn chương 101.