Công Tử Có Bệnh

Chương 25-6: Ngoại truyện: Tế thủy lưu niên (5) [H]

Từ nhỏ đến lớn, nhận thức của Y Y về thế giới này, hết thảy đều là do công tử từng li từng tí dạy dỗ.

Nét chữ đầu tiên nàng tập viết, là do công tử cầm tay kiên nhẫn chỉ dạy nàng.

Đạo đức lễ nghĩa, đối nhân xử thế, là do công tử ôn tồn dạy dỗ nàng từng chút một.

Lần đầu tiên nàng đến quỳ thủy, cũng là công tử giảng giải cho nàng, trấn an nàng đừng lo sợ.

Y Y chỉ như trang giấy trắng, mặc chàng tô vẽ tùy ý. Nàng là đứa trẻ do chàng một tay nuôi dạy khôn lớn.

Khoảnh khắc này, cũng chính chàng đưa đường dẫn lối nàng bước vào thế giới nɧu͙© ɖu͙© lạ lẫm, dạy nàng nếm thử mùi vị nam hoan nữ ái. Và cũng chính là chàng, biến nàng từ thiếu nữ thành nữ nhân.

Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng công tử đã tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Lúc này, Y Y bị dược hiệu của thuốc làm cho mơ mơ màng màng, chẳng còn biết đêm nay là đêm nào, trong mắt chỉ nhìn thấy công tử. Người trước mắt, cũng là người trong tim.

Nàng chỉ cần nhìn vào đôi mắt cong cong nhu hòa của chàng, ý nghĩ kháng cự đều tan thành mây khói, cả người mềm ra tựa vào lòng chàng, mặc chàng nhào nặn. Công tử thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn ỷ lại vào mình như vậy, ghen tuông trong lòng cũng lắng xuống, lại thương xót nàng còn nhỏ, động tác càng nhẹ nhàng nâng niu.

Khoảnh khắc đầu tiên ấy, cho dù đã có dược hiệu của thuốc giảm bớt đau đớn, Y Y vẫn đau đến bật khóc. Công tử lập tức dừng lại, áp cằm vào trán nàng, khẽ hỏi:

"Đau lắm sao?"

Y Y theo phản xạ gật gật đầu, rồi lại sực nhớ tới lời của Lưu bà bà đã dạy, nàng là phận hầu thϊếp, phải hầu hạ lang quân hài lòng, liền cắn răng lắc lắc đầu.

Ngay cả lúc này, nàng cũng không dám biểu lộ suy nghĩ thật lòng.

Công tử vừa thương vừa giận, lại không nỡ làm nàng đau, chỉ đành nhẫn nại nhè nhẹ vỗ về thân thể nàng, thong thả chầm chậm vào ra.

Có thuốc trợ hứng, Y Y rất nhanh đã thích ứng được. Nàng he hé mở mắt ra, nhìn thấy công tử chưa bao giờ ở gần mình như lúc này, chàng khép hờ mắt áp cằm vào trán nàng, không ngừng âu yếm hôn lên tóc, lên trán nàng, bên tai thủ thỉ mấy câu nhu tình mật ngữ khiến tim nàng như lịm đi. Nàng nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mát lạnh của chàng đang nhè nhẹ vỗ về khắp thân thể mình, vật nóng rẫy của chàng đang nhịp nhàng vào ra trong nàng. Dù rằng ngoài miệng nàng có thể che giấu đi tình cảm của mình, nhưng thân thể của nàng, tâm thức của nàng đều rất thành thật. Nàng không hề bài xích thân mật cùng công tử, trái lại, mỗi lần chàng tiến vào trong nàng, Y Y lại hạnh phúc đến lịm người đi, toàn thân lâng lâng như đang lơ lửng trên mây. Nàng yêu thầm công tử nhiều năm, vốn dĩ tưởng như xa xăm không chạm tới được, bây giờ có thể hòa làm một thể cùng chàng, trong lòng nàng tràn ngập vui sướиɠ.

Chẳng mấy chốc, tốc độ thong thả nhẫn nại đầy thương xót của công tử đã trở thành sự giày vò với Y Y. Nàng bắt đầu cảm thấy không đủ thỏa mãn, nàng muốn đến gần công tử hơn nữa, nhưng lại không biết phải làm gì. Nàng chỉ biết vòng tay ôm lấy chàng, tựa đầu vào vai chàng, khe khẽ rêи ɾỉ như mèo con.

Công tử cúi xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Muốn nhanh một chút?"

Y Y đỏ bừng mặt, gật gật đầu.

Công tử khẽ cười một tiếng, gò má nàng càng nóng ran, vội vàng xấu hổ cúi đầu.

Chàng đặt nàng tựa vào thành giường, kề bên tai nàng thì thầm:

"Yên tâm, đêm nay vi phu nhất định sẽ thỏa mãn nàng."

Y Y chưa kịp nhận ra xưng hô kỳ lạ của chàng, đã không còn tâm trí để suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa. Nàng ngửa cổ ra sau, thở hổn hển tựa vào thành giường lạnh lẽo ở sau lưng, cả người như tê như dại, kêu không thành tiếng. Bấy giờ, nàng không còn đủ tỉnh táo để nghĩ tới trong mắt công tử lúc này là Y Y hay là biểu muội. Nàng quên đi thân phận của mình, quên đi vị Lăng Vân công tử đang ở cách vách, quên đi tất thảy ưu phiền tục sự.

Thời khắc này, nàng chỉ còn biết duy nhất một mình công tử.

Sống cũng vì chàng, chết cũng vì chàng, sinh mệnh tùy chàng định đoạt.

Công tử cúi xuống nhìn tiểu nữ nhân đang dán chặt lấy mình như sam quyến luyến không rời, đáy mắt chợt ôn nhu như nước, khẽ bảo:

"Y Y, gọi tên của ta."

Thương Ngọc.

Y Y mấp máy môi, vẫn không thốt lên thành lời. Cái tên này, ngay cả gọi thầm trong lòng, nàng cũng chưa từng dám. Nhìn thấy công tử thoáng nhíu mày không vui, nàng bèn tựa vào vai chàng, thỏ thẻ gọi:

"Tô... Tô lang..."

Vừa dào dạt tình ý, lại không phạm thượng, tuy rằng công tử không hài lòng, cũng không thể bắt bẻ được nàng, chỉ có thể cắn nhẹ một cái vào cánh môi đã sưng đỏ của nàng, lại bắt đầu thêm một lần "trừng phạt".

Suốt một đêm, trời không có gió, nhưng rèm giường đến giờ Sửu mới thôi lay động.

.............

Sáng hôm sau, trời vẫn còn đổ tuyết.

Y Y mở mắt ra, đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường của công tử, trên người đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, còn được choàng thêm một chiếc áo lông dày vô cùng ấm áp. Nàng không dám nghĩ đến là tự tay công tử chăm sóc mình, cứ tự nhủ rằng là Lưu bà bà thay giúp nàng mà thôi.

Trời mùa đông xám xịt u ám, Y Y nhìn ra ngoài hiên chỉ thấy tuyết rơi lất phất, chẳng rõ bây giờ đã là giờ nào. Bên án thư, công tử đã đọc gần xong quyển sách trên tay, có thể đoán rằng chàng đã thức dậy từ rất sớm. Y Y vừa nhìn thấy chàng, hai má lập tức đỏ bừng, khóe môi lại bất giác cong lên, không thể giấu được ý cười.

Dời mắt đến bếp sưởi, thấy than đã sắp cháy hết, Y Y lo lắng sức khỏe của công tử không chịu được lạnh, liền cựa quậy muốn ngồi dậy, nào ngờ toàn thân nàng lại mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi.

Công tử nghe thấy tiếng động, liền đặt sách xuống, bước đến bên giường, vươn tay đỡ lấy nàng. Y Y trông thấy chàng, lúng túng hành lễ:

"Công... Công tử..."

Vừa mở miệng ra, nàng mới xấu hổ phát hiện giọng mình đã khàn đặc, nói không lên tiếng.

Công tử lúc này với công tử khi ở trên giường khác nhau như hai người xa lạ. Chàng không trêu đùa nàng, khoát khoát tay, nói:

"Ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ."

Nói đoạn, chàng nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc của nàng, bất chợt vươn tay chạm nhẹ vào má nàng, ôn tồn hỏi:

"Sao mặt lại đỏ như vậy, hay là bệnh rồi..."

Bàn tay mát lạnh chạm vào khiến cả người Y Y thoáng run lên một cái, vội vàng đáp:

"Không, không, nô tỳ không sao cả, công tử đừng lo lắng..."

Công tử khẽ cười, xoa đầu nàng, nói:

"Vậy ăn chút gì đi, Y Y đã ngủ cả ngày, hẳn là cũng đói rồi, phải không?"

Ngủ cả ngày... Y Y chỉ hận không thể đào một cái hố sau đó chui xuống đất, giấu đi dáng vẻ xấu hổ ngu ngốc của mình lúc này. Nàng len lén ngẩng đầu nhìn phong thái đoan chính tao nhã của công tử, thầm nghĩ, cho dù nàng có nói ra, nhất định cũng không có ai tin chàng chính là cái người đã giày vò nàng đến khóc trên giường.

Y quan cầm thú, chính là như vậy sao?

Y Y vừa nghĩ đến đây, đã tự mắng mình, sao nàng có thể nghĩ về công tử như thế chứ! Công tử không phải cầm thú, công tử là quân tử như ngọc, chẳng qua "thực sắc tính dã" [1] mà thôi.

Công tử ngồi bên mép giường, tủm tỉm lẳng lặng nhìn Y Y đang tự kiểm điểm mình, từng tâm tư đều lộ rõ trên mặt, đáng yêu đến mức khiến chàng suýt không kiềm chế được mà "ăn" nàng thêm một lần nữa.

Vừa lúc ấy, gia nhân dọn thức ăn lên. Công tử che miệng khẽ ho một tiếng, giấu đi tìиɧ ɖu͙© nơi đáy mắt, bưng lên bát cháo bát bảo nóng hôi hổi, cười bảo:

"Y Y ngoan, ăn nhanh đi, để cháo nguội thì không ngon nữa."

Y Y sực tỉnh ra, vội vàng nhận lấy, đáp:

"Đa tạ công tử."

Nàng bưng bát cháo lên, vẫn không dám ăn trước, đợi công tử bắt đầu động đũa, nàng mới dám ăn. Công tử không ăn nhiều, chỉ gắp vài cái sủi cảo đã dừng đũa không ăn nữa. Chàng lau tay, nhấp một ngụm trà, cứ thế lẳng lặng ngồi nhìn nàng ăn.

Y Y là người dễ ăn dễ nuôi, không kén chọn như công tử, lại thêm đêm qua quá mệt, bây giờ bụng đã đói meo, liền ăn vô cùng ngon lành. Đến khi ăn hơn nửa bát cháo, nàng mới nhận ra công tử không ăn được mấy, trong lòng lo lắng, vội đặt bát cháo xuống bàn, nói:

"Có phải thức ăn không vừa miệng công tử không? Hay để nô tỳ xuống bếp nấu món khác cho công tử..."

Nàng đang dợm đứng dậy, đã bị công tử kéo lại. Chàng khẽ thở dài, nói:

"Tại sao nàng cứ mở miệng cũng "nô tỳ", ngậm miệng cũng "nô tỳ"?"

Y Y gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi lại:

"Nhưng mà... Nô tỳ vốn chính là nô tỳ mà..."

Công tử giận mà không thể mắng, càng không nỡ đánh nàng, chỉ có thể thở dài, bảo:

"Y Y cứ ăn đi, lúc sáng gia đã ăn rồi, bây giờ còn chưa đói."

Y Y nghe vậy, mới chịu ngồi xuống ăn tiếp.

Nàng ăn xong, công tử sai người thu dọn, lại cầm lên một bát thuốc còn nghi ngút khói, cười dỗ:

"Ngoan, uống thuốc đi, thuốc này có thêm đường vào, không đắng."

Y Y giật mình, vội xua tay, bảo:

"Bẩm công tử, nô tỳ không có bệnh, thật mà, không cần uống thuốc đâu!"

Công tử nhẹ xoa đầu nàng, nói:

"Thuốc này không phải là chữa bệnh."

Nàng ngẫm nghĩ một hồi, mới chợt hiểu ra.

Lưu bà bà từng nói, xưa nay đích thứ khác biệt, tôn ti phân rõ, chính thê chưa vào cửa, làm sao có thể để một thông phòng nhỏ bé sinh ra trưởng tử chứ?

Cho nên, công tử có thể sủng hạnh nàng, nhưng sẽ không để nàng mang thai con của chàng, cho đến khi đích tử ra đời.

Y Y không phải là người ưa gây chuyện, nàng hiểu công tử sống trong Tô phủ cũng không dễ dàng gì, tất nhiên là sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng, liền ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc, uống một hơi hết sạch.

Công tử ôm nàng vào lòng, nhè nhẹ vuốt tóc nàng, nói:

"Bây giờ Y Y còn nhỏ, chưa thích hợp sinh dưỡng con cái. Chi bằng hãy đợi vài năm nữa, được không?"

Y Y không

quá để tâm chuyện này, rúc vào lòng chàng, nhoẻn miệng cười, đáp:

"Dạ, Y Y nghe theo công tử."

Công tử siết chặt vòng tay ôm nàng, cả hai cùng lẳng lặng ngồi nhìn tuyết rơi ngoài hiên.

.......

Y Y vốn muốn gặp Lăng Vân công tử để trả lại khăn, nhưng nào ngờ, nàng hỏi thăm A Kiều, mới hay y đã rời đi từ sáng sớm.

Nghe nói, lần này y muốn lên kinh thi Hội, ghé qua Tô phủ chỉ là tiện đường, không thể ở lâu.

Y Y cũng không có thời gian để nghĩ nhiều. Công tử từ dạo nếm qua mùi vị hoan lạc một lần, hơn hai mươi năm thanh tâm quả dục liền tan thành mây khói, đêm nào cũng gọi nàng đến hầu, liên tục suốt nửa tháng. Nàng đối với công tử răm rắp nghe lời, bất kể chàng muốn gì, nàng đều làm theo, cho dù chàng túng dục vô độ, nàng cũng chưa từng từ chối. Y Y chìm đắm trong bể mật ân ái, tự nhiên chẳng còn nhớ đến ai nữa.

Thế rồi, tuyết đã ngớt, mùa đông lạnh giá dần qua, vạn vật bắt đầu hồi sinh.

Lúc này, công tử nhận được tin từ Ngân Diệp, biết đích mẫu đã chú ý đến sự sủng ái của chàng dành cho Y Y, mới chợt nhận ra, nửa tháng qua chàng đã bị sắc dục làm cho mê muội.

Tối hôm ấy, Y Y đang loay hoay giúp chàng trải đệm chăn, công tử chợt bảo:

"Y Y, đêm nay gia có chút chuyện, nàng quay về gian ngoài nghỉ ngơi trước đi."

Ánh mắt lấp lánh của Y Y thoáng ảm đạm đi. Nàng khom người, kính cẩn đáp:

"Y Y xin cáo lui. Chúc công tử ngon giấc."

Nói đoạn, nàng lui dần ra ngoài, khép cửa lại.

Công tử nhìn theo bóng thanh sam khuất dần, trong lòng không nỡ, muốn đưa tay gọi nàng lại, bàn tay vừa nâng lên được một nửa, liền hạ xuống.

Chàng hiểu rõ, đây chưa phải là lúc để tùy ý hành sự.

Từ đó, công tử chuyên tâm lo quản lý Tô gia, mỗi tuần chỉ gọi Y Y đến vài ngày, không có vẻ gì là say đắm không rời. Y Y không hiểu vì sao, cũng không oán trách chàng. Nàng biết công tử thông minh hơn mình, chàng bảo gì, nàng cứ làm thế ấy, tuyệt đối không sai. Cứ thế, mỗi ngày nàng vẫn âm thầm làm bạn bên cạnh chàng, mỗi ngày đều lặng lẽ ngóng đợi một câu nói: "Y Y, đêm nay đến phòng của gia."

Mỗi lần nghe thấy câu ấy, nàng đều khấp khởi vui mừng. Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng đó là sự thật. Y Y yêu công tử, nàng tất nhiên thích kề cận bên chàng, chỉ hận không thể dán lấy chàng mãi mãi không tách rời. Mà, công tử ở trên giường với công tử thường ngày lại hoàn toàn khác biệt. Công tử ở trên giường nồng nhiệt như lửa, nhu tình triền miên. Một khi chàng bước xuống giường, lại trở về là quân tử đoan chính, ôn hòa mà xa cách, xa xăm không thể chạm tới.

Kỳ thực, cái mà Y Y ngóng đợi nhất, chẳng phải là ân ái hoan hảo. Nàng chỉ muốn đến gần chàng thêm một chút, để nàng có thể tin rằng, chàng là bóng hình có thể chạm tới, không phải ảo ảnh.

Chỉ vậy mà thôi.

..........

Cứ thế, thời gian chầm chậm trôi qua. Chớp mắt, đã là tháng ba, Dương Châu bước vào mùa hoa nở rộ đẹp nhất.

Có tin từ kinh thành truyền tới, kỳ thi mùa xuân vừa công bố bảng vàng, nghe nói, Trạng Nguyên lang năm nay chính là Lăng Vân công tử. Trên đường vinh quy bái tổ, Lăng Vân ghé qua Tô phủ, nói rằng muốn thắp cho dì ba nén nhang, báo tin đỗ đạt.

Lúc này, Y Y nghĩ, nàng cũng nên trả lại khăn gấm cho người ta rồi.

.......

*Chú thích:

[1] Thực sắc tính dã (Mạnh Tử): ham muốn ăn uống và tìиɧ ɖu͙© đều là bản năng của con người.

@Tác giả: Hic, vốn định chốt luôn ở chương này, mà viết ra lại thấy có quá nhiều thứ cần viết thêm nên chắc phải thêm 1 chương nữa mới xong ngoại truyện. =_=

Rất muốn tăng đất diễn cho nam phụ, nhưng với mức độ "cuồng phu" của Y Y ở kiếp trước thì nam phụ chỉ có thể làm người qua đường thôi. =)))