Danh nói xong, liền bất động đứng yên một chỗ chờ đợi.
Rất lâu sau mới có âm thanh đáp lại:
– Được rồi, anh có thể vào!
Cô gái đồng ý để cho Danh vào, với một giọng điệu cũng chẳng vui vẻ gì.
Danh hứng thú dạt dào, gật đầu khoan thai bước vào trong với bước đi rất lịch thiệp của một quý ông.
Vào tới nơi, anh thấy đèn điện trong nhà đã được bật lên sẵn. Một cô gái hết sức xinh đẹp với cặp mũi cao, đôi mắt to long lanh và cặp môi rất quyến rũ đang nâng ly rượu vang nhìn anh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Danh hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chào hỏi. Rồi tiến tới gần, không chờ cô ta mời ta tự tiện ngồi xuống nói chuyện. Anh ta nói:
– Tôi không ngờ chủ nhân của căn nhà này lại là một người phụ nữ xinh đẹp và trẻ trung đến như vậy.
Cô gái cũng hơi nghiêng đầu đáp lại, cô nói:
– Tuổi tác không hề nói nên sự thành công.
Rồi cô ta hất cằm, hướng trỏ về phía bức tranh treo trên tường ở phía cuối hành lang. Bức tranh ấy lộ ra ở đằng sau khung cửa sổ. Cô ta lại nói tiếp:
– Anh biết người vẽ ra bức tranh đó chứ? Anh ta cũng còn rất trẻ trung…
Danh giả bộ hơi ngạc nhiên, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bức tranh như nhìn thấy nó lần đầu tiên vậy. Anh khẽ khàng thốt lên:
– Ồ, trong đời tôi chưa bao giờ có thể nhìn thấy bức tranh nào đẹp đến như thế!
Sắc mặt cô gái khẽ trầm xuống, cô hơi tỏ vẻ căng thẳng và hỏi Danh:
– Anh hiểu hết những thứ mà bức tranh diễn tả chứ? Anh có thể nhìn thấy hết mọi vấn đề trong đó chứ?
Danh vẫn cứ chăm chú nhìn bức tranh, và không biết rằng từ khi nào trong mắt của cô gái đã lộ rõ ra một luồng sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống Danh nếu như anh không thể trả lời hợp với ý định của cô ta.
Danh hơi nghiêng đầu, rồi quay lại nhìn cô gái. Khi này khuôn mặt cô ta đã chuyển sang nụ cười, giấu đi vẻ mặt muốn gϊếŧ người vừa rồi, một khuôn mặt hết sức quyến rũ nhìn Danh.
Danh vui vẻ trả lời đáp lại:
– Bức tranh này rất đẹp, nhưng có lẽ nó ẩn chứa quá nhiều bí mật cao siêu rồi! Tôi không thể nhìn ra được hết vấn đề trong đó, người vẽ ra bức tranh này quả thật là một thiên tài.
Cô gái hơi nhếch miệng cười, ngón tay trỏ hơi vân về làn môi đỏ gợi cảm của mình. Cô nói:
– Phải, để hiểu được bức tranh ấy, cho dù là người sành nghệ thuật như thế nào đi chăng nữa. Cũng phải mất tối thiểu hai năm thì mới có thể hiểu được bức tranh đó ẩn chứa vấn đề gì.
Danh tỏ vẻ cực kỳ hứng thú, anh nói:
– Ồ, vậy với người không dành về nghệ thuật thì sao?
Cô gái vẫn cười, nụ cười như lẳng lặng sát khí. Trong đôi mắt cô dần ánh nên sự quyết liệt. Cô đáp lời:
– Cũng chỉ mất chừng hai năm, với sự trợ giúp của tôi!
Cô gái nói đến đây, Danh liền có cảm giác thỏa ý. Mấu chốt mọi vấn đề của vụ việc dường như đang được dần lộ ra sau bức màn đây rồi. Cô gái này, chắc chắn có liên quan đến thứ bí mật của bức tranh kia. Và không gì hơn hết, cô ta rất có thể là hung thủ hại chết người.
Danh nhìn cô gái một lúc rồi nói với vẻ lịch sự:
– Cô thật là một người xinh đẹp, tôi muốn nhìn ngắm cô thêm nhiều nữa. Và cũng xin phép được lui tới đây thêm nhiều lần để nhìn ngắm bức tranh kia, mong cô cho phép.
Cô gái suy nghĩ một lúc, hai hàng lông mày của cô hơi cau lại. Không phải vì một lời đề nghị đường đột của một người đàn ông xa lạ khiến cô lo lắng, mà là vì cô lo lắng về hành động của mình đối với anh ta liệu rằng có quá vội vàng hay không.
Danh chờ đợi mãi mà vẫn thấy cô ta trầm ngâm suy nghĩ. Bèn ra chiều nhắc khéo đến mấy lần cho cô ta hiểu.
Nhắc đi nhắc lại đến lần thứ ba, cuối cùng cô ta dường như cũng từ trong mơ hồ tỉnh lại. Cô ta nhoẻn miệng cười đáp ý:
– Được rồi, tôi đồng ý! Nhưng để cho tiện, vẫn xin mời anh hãy đến buổi tối. Vì ban ngày thì tôi không thường xuyên ở nhà.
Cô gái nói xong liền nháy mắt cho Danh một cái với đầy sự khiêu gợi và vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ một anh chàng lính chiến, rằng anh hãy bắt đầu xông vào chiến trường đi thôi.
Danh gật đầu, lịch thiệp chào cô gái:
– Vậy thì tôi xin phép, nếu được thì tối mai tôi sẽ quay trở lại. Phiền cô giúp đỡ tôi lý giải bức tranh, nếu được thì cho tôi xin phép mời cô những bữa tối để đền đáp lại tấm thịnh tình ấy.
Cô gái chậm rãi suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu trả lời nói:
– Không cần, anh tới đây xem tranh là tôi vui rồi. Hiếm khi nào lại có người cùng chung sở thích. Tôi không thích ra ngoài, anh cứ đến đây rồi chúng ta sẽ cùng ăn tối. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ để thết đãi anh.
Danh vui mừng nói:
– Vậy được, chào cô!
Nói xong anh quay đầu đi ra khỏi căn nhà. Khi anh vừa mới ra khỏi đến nơi thì cánh cửa gỗ cũng đóng sầm lại.
Qua cuộc trò chuyện lần đầu tiên này với cô ta, Danh có cảm giác như mình vừa trải qua một hương vị mật ngọt gì đó mà từ trước đến nay anh chưa từng nếm trải vậy.
Trở về sở cảnh sát, Danh lại tiếp tục sưu tầm tất cả những thứ tư liệu liên quan đến việc tham nghiệm về một bức tranh nghệ thuật là như thế nào.
Trong cuộc trò chuyện với cô gái, anh tỏ vẻ rất hứng thú với bức tranh, vậy nên trong cuộc gặp gỡ tiếp theo. Anh vẫn cần phải chuẩn bị một chút để tự cho mình là người có nghề, có như vậy thì cuộc nói chuyện mới thuận lợi và tự nhiên, khiến cô ta không hề nghi ngờ gì về việc anh điều tra cô ta.
Buổi tối ngày tiếp theo. Danh lại xuất hiện trước căn nhà đó, và trên tay không quên cầm một bó hoa hồng được bày biện hết sức đẹp mắt.
Khi đến ăn tối ở một ngôi nhà, thì tốt hơn hết vẫn nên có một món quà nào đó kèm theo để tặng chủ nhà. Chuyện này Danh nghĩ rất phù hợp với cô gái sống trong căn nhà kiểu cổ theo lối kiến trúc châu âu này. Chắc cô ta sẽ thích những điều mà Danh làm.
Anh giơ bàn tay lên trước cánh cửa gỗ, và lần này lại tiếp tục gõ thêm ba tiếng gõ cửa đều đặn.
Hệt như lần trước, cũng phải rất lâu sau thì anh mới thấy cánh cửa mở ra.
Lần này Danh thấy cô gái đã xuất hiện ngay trước mặt mình, hiển nhiên là không hề giống như lần trước anh gặp cô ta giả thần lộng quỷ khiến Danh suýt nữa thì mất hết hồn vía.
Cô ta nhìn Danh rồi lại nở nụ cười quyến rũ nói:
– Mời anh vào đi!
Danh hơi cúi đầu, rồi lịch thiệp đem bó hoa với tư thế thẳng đứng cánh tay, và khuỷu tay hơi chếch lên một chút. Đưa bó hoa sát gần đến gương mặt cô để cho hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Anh nói với giọng điệu hết sức ngọt ngào nói:
– Tặng cô, người thầy nghệ thuật đáng kính sắp tới của tôi!
Cô gái tỏ vẻ rất hạnh phúc, cô nhận lấy bó hoa rồi mau chóng cất nó đi cắm vào một chiếc bình và cẩn trọng ngắm nghía.
Cả hai bắt đầu bữa tối với không khí hết sức lãng mạn, kèm theo đó là những chủ đề nóng bỏng xoay quanh vấn đề nghệ thuật.
Từ đó, Danh bắt đầu tiếp cận được cô gái và ngày ngày được trò chuyện với cô ta. Càng ngày càng hiểu thêm sâu sắc về bức tranh treo trên tường.
Những bức màn sau đó cũng dần dần được hé lộ. Nhưng đó cũng không phải là chuyện Danh cảm thấy hoảng sợ nhất. Mà thứ khiến anh hoảng sợ nhất là sự trấn tĩnh của mình trước cô gái cứ dần biến mất theo thời gian. Và rằng anh chàng cao giá Hoàng Xuân Danh đã phải chịu khuất phục trước ngưỡng cửa ngọt ngào của người phụ nữ, trước những cám giỗ đầy mật ngọt của cô ta. Anh đã yêu cô ta mất rồi…
Thấm thoắt đã trôi qua một năm trời từ khi Danh thường xuyên lui tới đây. Anh cảm giác như nơi này hết sức thân thuộc, giống như một căn nhà thứ hai của mình vậy. Cả người phụ nữ kia tương tự cũng như thế, cô ta giống như một người vợ hiền thục hết sức ngọt ngào. Mà bất cứ khi nào Danh có mặt, cảm xúc của cô ấy cũng hệt vẹn nguyên như lúc thuở ban đầu.