Cả nhà Thừa Ân hầu phủ đang vui vẻ thì ở Vĩnh An Bá Phủ, Lục lão phu nhân nổi trận lôi đình khi nhìn thấy nhi tử che lấy khuôn mặt bị sưng lên.
Lục lão phu nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, lớn tiếng mắng: “Cố Sùng Nghiêm đúng là khinh người quá đáng!”
Con của bà ta là người đọc sách, Cố Sùng Nghiêm từ nhỏ đã múa đao múa kiếm, nhi tử làm sao chịu được?
“Hòa ly thì hòa ly, mới chịu chút uất ức đã ầm ĩ, con dâu như vậy không có cũng được!” Nhìn về phía Thừa Ân hầu phủ, Lục lão phu nhân trừng mắt nói.
Nhớ năm đó, bà ta coi trọng thứ nữ Cố Lan Chi là vì uy danh của Cố gia, có thể giúp cho con đường thăng tiến của nhi tử thuận lợi hơn một chút, kết quả, nhi tử của bà ta và nhị gia nhà họ Cố là đồng học, hiện tại Cố nhị gia đã là ngũ phẩm Thị lang trong Hộ bộ, nhi tử của bà ta vẫn chỉ là một quan lục phẩm nho nhỏ ở kinh thành, đãi ngộ không khác gì với tiến sĩ.
Nếu Cố gia không chịu ra sức giúp đỡ nhi tử, Cố Lan Chi kia lại sinh không được nữa, hòa ly cũng tốt thôi, bà ta sẽ kiếm một nàng dâu tốt cho nhi tử! Dáng vẻ của con trai bà anh tuấn , học rộng tài cao, trong nhà còn có tước vị, không lo tìm không được một hôn sự tốt.
Lục Duy Dương không muốn hòa ly, khuôn mặt sưng to, cầu xin: “Mẫu thân, việc này người đừng quản, con sẽ. . .”
Lời hắn còn chưa dứt, người gác cổng phái gia nhân tới truyền lời: “Thái phu nhân, Hầu gia, quản gia của Cố gia vừa mới tới, nói . . .nói. . .”
Gia nhân không dám nói tiếp, ánh mắt phức tạp đưa tờ giấy hòa ly ở trong tay cho Lục Duy Dương.
Đôi mắt Lục Duy Dương đột nhiên co rụt lại, chưa cầm lấy đã nhìn thấy dấu điểm chỉ ở trên giấy.
“Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.”
*(Nghe lòng chàng có hai ý, nên thϊếp quyết cắt đứt. (bài Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân)
Bài thơ của Trác nữ hiện lên trong đầu, cả người Lục Duy Dương cứng đờ.
Lan Chi, thật sự không cần hắn nữa rồi.
Lần đầu tiên đến Cố gia, bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ thấp thoáng sau cửa sổ, trong đêm tân hôn, nét mặt kiều thê ngượng ngùng e ấp hiện lên ở trong đầu. Hai chân Lục Duy Dương mềm nhũn, thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất. Từ lúc bắt đầu gặp gỡ Hạ Liên, hắn luôn sống trong áy náy và may mắn, áy náy là vì hắn có lỗi với thê tử, may mắn vì thê tử chưa hề hoài nghi nhưng hôm nay, Lục Duy Dương mới hiểu được, rốt cuộc hắn đã phạm vào sai lầm gì.
Vì một thôn nữ mới mẻ, hắn đã đánh mất thê tử kết tóc mười năm.
Nhìn nhi tử hối hận và tuyệt vọng, Lục lão phu nhân đoạt lấy thư hòa ly, ngoài những từ ly biệt ra, không có gì đáng xem.
“Thế tử đâu?” Lục lão phu nhân nhìn sau lưng gia nhân, con dâu thì bà đã không cần từ lầu rồi nhưng tôn tử vừa thông minh vừa học giỏi, cực kỳ giống với nam nhân Lục gia, Lục lão phu nhân vẫn rất thương yêu tôn tử này.
Tên gia nhân lắc đầu, nói: “Quản gia của họ chỉ đưa cái này cho nô tài, sau đó không nói gì đã đi mất.”
“Lẽ nào lại như vậy!” Lục lão phu nhân không cam lòng, gọi nha hoàn đến Thừa Ân hầu phủ Phủ đòi người.
“Mẫu thân, trời sắp tối rồi, ngày mai hãy tính tiếp.” Lục Duy Dương đột nhiên ngẩng đầu lên nói, sau đó mi mắt rủ xuống, dáng vẻ mệt mỏi. Lúc này Lan Chi và mọi người ở Cố gia còn đang giận, Lục Duy Dương biết, nếu hắn đến cũng sẽ bị Cố gia chặn ở ngoài cửa, thừa dịp đêm nay tỉnh táo lại một chút, hắn phải nghĩ ra biện pháp cầu xin Lan Chi tha thứ.
Không quan tâm mẫu thân nói gì, Lục Duy Dương cứng đờ đứng dậy, từng bước một trở về sân viện của mình.
Lục lão phu nhân chỉ muốn lập tức giành lấy tôn tử nhưng nhi tử không đi cùng bà ta, bà ta đành phải chờ vậy.
Cả đêm Lục Duy Dương không hề ngủ, sáng sớm, trong mắt hắn hiện đầy tơ máu, có điều là Lục Duy Dương đã có quyết định. Tuy khuôn mặt tiều tụy nhưng trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Nhìn thấy mẫu thân, Lục Duy Dương nói ra sắp xếp của mình: “Mẫu thân, nhi tử quyết định cho Hạ thị một khoản tiền, đưa mẹ con họ tới Giang Nam, việc học của bọn nhỏ thì con sẽ thu xếp ổn thỏa nhưng sau này nhi tử không bao giờ gặp bọn họ.”
Hắn đã làm sai, chỉ có thể bù đắp cho đến cùng, Lan Chi mới có thể tha thứ cho hắn.
Lục lão phu nhân không đồng ý, tôn nữ không cần thì cũng không sao nhưng bên đó có tới hai tôn tử, đều là cốt nhục của Lục gia, bà ta không nỡ.
“Mẫu thân, người không sợ đắc tội Thừa Ân hầu phủ sao, sau này Cố gia gây khó dễ thì làm thế nào?” Về tình không thuyết phục được mẫu thân nên Lục Duy Dương đổi một sang phương thức khác, nghiêm túc nhìn mẫu thân nói: “Hầu gia đối nhân xử thế vô cùng ngay thẳng, chưa từng lấy việc công làm việc tư, cho nên hắn không đặc biệt giúp đỡ con nhưng Hoàng Thượng thì khác, ngài rất xem trọng Cố gia, một khi chúng ta đoạn tuyệt với nhà họ Cố, có lẽ không cần Hầu gia phải nói gì, Hoàng Thượng sẽ xử phạt nhi tử trước.”
Sắc mặt Lục lão phu nhân thay đổi, hôm qua bà ta chỉ lo vui vẻ có nhiều tôn tử nhưng không nghĩ tới việc này.
Vò nát khăn tay, Lục lão phu nhân vẫn không cam lòng: “Lễ ca nhi cũng đã biết chuyện rồi, con không sợ nó oán trách phụ thân hay sao?”
Lục Quý Lễ, là trưởng tử của Hạ Liên và Lục Duy Dương.
Lục Duy Dương nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi khuôn mặt của thử tử ra khỏi đầu, kiên định nói: “Có lỗi với nhi tử, còn hơn là có lỗi với tổ tông.”
Thân hình Lục lão phu nhân choáng váng, chớp mắt bà ta đã ở Vĩnh An Bá Phủ mấy chục năm nên cuối cùng cũng đồng ý với lựa chọn của nhi tử.
Bàn bạc xong, hai mẹ con ra roi thúc ngựa đến Thừa Ân hầu phủ nhận lỗi.
Tiêu lão thái quân, Liễu thị đều không có ra mặt nên phu thê Cố Sùng Nghiêm nghênh đón mẫu tử Lục gia.
Lục lão phu nhân gượng gạo nhận sai, giả vờ khiển trách nhi tử vài câu, Lục Duy Dương quỳ gối trước mặt Cố Sùng Nghiêm, liên tục nhận lỗi, đồng thời nói ra việc giải quyết mẹ con Hạ Liên.
Cố Sùng Nghiêm cười lạnh, mẹ con Lục gia chắc chắn là sợ nhà họ Cố sẽ trả thù, mới lựa chọn cúi đầu, nhưng một khi muội muội quay trở về, bọn họ sẽ bớt đi một phần lo lắng, thời gian dài, nhất định sẽ nhớ thương con cháu ở bên ngoài, đến lúc đó, Lục lão phu nhân sẽ oán trách muội muội khiến bà ta vứt bỏ ba đứa cháu, Lục Duy Dương có được muội muội, cũng có thể yên tâm thoải mái nhớ nhung niềm vui vừa mất đi.
“Hai vị không cần nói nữa, uất ức như vậy, nữ nhân Cố gia của chúng ta chịu một lần là đủ rồi, sẽ không để cho người khác có cơ hội khi dễ lần thứ hai.” Đứng chắp tay sau lưng, Cố Sùng Nghiêm không cho con đường thương lượng, vừa nói xong, phân phó hạ nhân tiễn khách.
Lục Duy Dương vội vàng, vừa quỳ vừa lếch tới, nắm lấy vạt áo của Cố Sùng Nghiêm cầu xin được gặp mặt thê tử.
Cố Sùng Nghiêm lạnh lùng khiển trách hạ nhân đang dừng lại: “Tiễn khách.”
Bọn hạ nhân không còn dám trì hoãn, cùng tiến lên kéo Lục Duy Dương.
Lục lão phu nhân xem như đã nhìn ra quyết tâm hòa ly của Cố gia, được, bà ta không ăn nói khép nép cầu xin nữa, nhưng . . .
“Hòa ly thì hòa ly, Quý An đâu? Ngươi gọi Quý An ra đây, chúng ta cùng đi về.” Đẩy hạ nhân đang lôi kéo nhi tử của bà ta ra, Lục lão phu nhân vừa đỡ nhi tử ngốc nghếch si tình dậy, vừa trừng mắt Cố Sùng Nghiêm hỏi.
Cố Sùng Nghiêm thản nhiên nói: “Quý An một lòng học võ, từ hôm nay, ta sẽ đích thân truyền thụ võ nghệ cho hắn, chờ sau khi hắn học thành tài, tự ta sẽ đưa hắn về Vĩnh An Bá Phủ.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lục lão phu nhân, mà Lục Duy Dương cũng ngu ngơ, có ý gì, ngay cả con hắn Cố gia cũng bắt đi sao? Hiểu con không ai khác ngoài cha, Lục Duy Dương rất rõ ràng, nhi tử của hắn là theo văn!
“Cố Sùng Nghiêm, ta biết ngươi là hoàng thân quốc thích nhưng ngươi đừng khinh người quá đáng!” Lục lão phu nhân xù lông, giống như gà mái đi đến trước mặt, hung tợn chỉ vào ngực Cố Sùng Nghiêm.”Quý An là cốt nhục của Lục gia chúng ta, trong gia phả viết rõ ràng như vậy, Lục gia sẽ nuôi dạy con cháu, không cần ngươi quan tâm, tốt nhất ngươi lập tức gọi Quý An ra đây, nếu không ta sẽ đi cáo ngự trạng!”
Muốn cáo thì phải cáo ngự trạng, nha môn bình thương Lục lão phu nhân không để vào mặt.
Cố Sùng Nghiêm mặt không đổi sắc nhìn Lục lão phu nhân khô quắt ở đối diện, cười nhạo: “Tùy bà, tiễn khách.”
Lục lão phu nhân ngẩn ra.
Nhưng lần này, hạ nhân Cố gia không còn có khách khí nữa, mạnh mẽ kéo hai mẹ con bọn họ đi.
Thể diện đều mất hết rồi, Lục lão phu nhân giận sôi lên, một câu cũng không nghe nhi tử nữa, vừa về nhà lập tức thay quan phục cáo mệnh phu nhân, hung hăng đi gõ đăng văn cổ (trống đánh kêu oan) ngoài hoàng thành. Đăng văn cổ là do Hoàng đế bổn triều thiết lập khi khai quốc, dân chúng chịu oan khuất có thể đến gõ trống, trống vang, Hoàng Thượng nhất định phải tự mình xử lí nhưng vì để tránh cho dân chúng lạm dụng quyền lợi này, trước khi người gõ trống diện thánh, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt một trăm đại bản trước.
Nhưng trừng phạt này đối tượng là bách tính thông thường, còn đám quan chức dựa theo phẩm cấp, có thể giảm số gậy tương ứng, Lục Duy Dương chức quan không cao nhưng trên đầu Lục gia vốn có tước vị, vì vậy thân là nhị đẳng cáo mệnh phu nhân, bà ta một gậy cũng không cần chịu, thuận lợi được thái giám dẫn tới trên đại điện, chờ Hoàng Thượng yết kiến.
Long Khánh Đế tuổi đã qua ba mươi nhưng cũng không phải là một đế vương cần chính, chủ yếu chính vụ đều giao cho Nội các, hắn càng thích hưởng lạc hơn. Hôm nay Long Khánh Đế không uống rượu nên gọi Nhị hoàng tử mà hắn yêu mến nhất tới, hai phụ tử ngồi trong lương đình đánh cờ, đang đánh hăng say, đăng văn cổ đã vang lên.
Long Khánh Đế nhướng mày, cái trống này bao nhiêu năm rồi cũng không có vang lên, hôm nay kẻ nào không có mắt làm mất nhã hứng của hắn vậy?
Đối diện Đế vương là Nhị hoàng tử Triệu Quỳ mười hai tuổi một tay nâng cằm, vẻ mặt lười nhác, không chút hứng thú nào với tiếng trống ở ngoài cung.
Lúc đầu Long Khánh Đế cũng không có hứng thú nhưng khi hắn cúi đầu xuống, phát hiện nhi tử thần không biết quỷ không hay đã đào một cái hố to khiến mình trúng bẫy, nếu đi ba bước nữa, tất sẽ thua.
Lão tử thua một đứa nhỏ, còn là nhi tử vắt mũi chưa sạch, quá mất mặt mà!
Long Khánh Đế sao có thể đánh mất mặt mũi của phụ hoàng được nên giống như tùy tiện liếc nhìn ván cờ, đã bỏ quân cờ trắng vừa mới cầm lên xuống, nhăn mày nói: “Đã bốn, năm năm không có bách tính đến trước mặt trẫm kêu oan, đăng văn cổ vang như vậy, hẳn là xảy ra đại án, Quỳ nhi lui xuống trước đi, phụ hoàng muốn đi thẩm án.”
Tay trái Triệu Quỳ vẫn chống cằm, lông mi còn dài hơn so với nữ nhân khẽ dao động, nhìn về phía phụ hoàng.
Vẻ mặt Long Khánh Đế uy nghiêm đứng dậy, đại thái giám Thạch công công bên cạnh lập tức xoay người lại gần, thay đế vương sửa sang lại y phục.
Triệu Quỳ nhìn bàn cờ, ung dung đứng lên, nhìn phụ hoàng chuẩn bị rời đi, nói: “Phụ hoàng, nếu là đại án, nhi tử cũng muốn đứng ngoài quan sát.”
Trong lòng Long Khánh Đế thầm vui, chỉ cần nhi tử không kiên trì khiến hắn nhận thua, mang nhi tử đến đại điện thì có sao đâu?
“Đi thôi.” Long Khánh Đế cười nói.
Phụ tử hai người cảm thấy những ngày trong hoàng cung rất là vô vị, đều ngóng trông một bản án kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút để giải buồn, song khi hai người tới đại điện, phát hiện trong điện chỉ có Vĩnh An Bá như người mất hồn và Lục lão phu nhân khóc lóc, cáo trạng Thừa Ân hầu phủ ỷ mạnh hϊếp yếu, cướp đoạt con nối dòng, Triệu Quỳ bĩu một cái, xoay người rời đi.
Một vụ án nhỏ nhoi, Long Khánh Đế cũng muốn bỏ đi lắm, nhưng ai bảo hắn là Hoàng Thượng chứ?
Ngồi trên long ỷ, Long Khánh Đế bất đắc dĩ hạ chỉ: “Truyền Thừa Ân hầu, phu nhân Vĩnh An Bá và thế tử đến.”
Cung nhân lĩnh mệnh, lập tức xuất cung đi truyền chỉ.
Lục lão phu nhân len lén nhìn thiên tử ngồi trên long ỷ, nghĩ thầm, Hoàng thượng có thiên vị Cố gia đi chăng nữa, cũng không thể dung túng bọn họ bắt tôn tử của bà được.