Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhớ tới lần đầu gặp Hoắc Nhiễm, anh trầm mặc không nói nên lời.
Bố mẹ Hoắc Nhiễm gặp tai nạn, vốn là một nhà ba người hạnh phúc, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất Hoắc Nhiễm, vậy mà cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Suốt nửa tháng, cô gái nhỏ mười sáu tuổi đã trải qua biết bao đau khổ, cả người ốm yếu, gầy như da bọc xương.
Ba ngày sau Khương Nghiêu Xuyên mới kết thúc nhiệm vụ, tranh thủ lúc rảnh rỗi, anh lập tức tới thăm Hoắc Nhiễm.
Đồng nghiệp nói, sau khi được giải cứu, cô gái nhỏ không hề nói một câu, lúc nào cũng đứng bên cửa sổ, nhìn sang phía đông nam. Bởi vì sợ cô làm việc gì ngu ngốc, bọn họ đành phải đóng kín, niêm phong cửa sổ.
Nếu khóc sướt mướt thì tốt, nhưng trạng thái này của cô khiến lòng người hoảng sợ.
Khương Nghiêu Xuyên thử trò chuyện cùng cô, hỏi cô có muốn tới nhà bố mẹ anh không. Nếu cô đồng ý, anh sẽ lập tức mang cô đi, hơn nữa cam đoan cô sẽ có cuộc sống tốt, một đời bình an.
Rốt cuộc Hoắc Nhiễm cũng có phản ứng, cô nhìn anh, hỏi: “Nhà anh?”
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng trò chuyện sau nhiều ngày.
Bởi vì lâu rồi chưa mở miệng, giọng cô khàn khàn đáng sợ, giọng nói trầm đυ.c, không giống giọng mà con gái nên có.
Khương Nghiêu Xuyên nói đúng vậy, trò chuyện với cô, giọng anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hoắc Nhiễm kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, sau đó gật đầu đồng ý.
Đây cũng chính là lí do sau năm năm gặp lại, Khương Nghiêu Xuyên không nhận ra Hoắc Nhiễm. Lúc ấy cô gái nhỏ lạnh lùng, cả người gầy như que củi, hiện tại sáng sủa hoạt bát, hình thể cân xứng, đúng với lứa tuổi của cô. Tương phản lớn như vậy, khiến cho Khương Nghiêu Xuyên không kịp nhận ra.
Đối với Hoắc Nhiễm, anh vẫn luôn lo lắng. Năm năm sau, cô lại liên tục cười cười nói nói, đôi mắt lúng liếng linh động. Có cô ở đây, cho dù trời u ám, cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
Khương Nghiêu Xuyên dần quên mất Hoắc Nhiễm trước kia… cho đến hôm nay.
Cô vừa ngủ vừa khóc, giọng nói run rẩy, tràn ngập hoang mang lo sợ, giống hệt cô gái nhỏ năm năm trước.
Khương Nghiêu Xuyên dừng bước, quay lại nhìn cô, từ từ nắm tay Hoắc Nhiễm. Hình như Hoắc Nhiễm cảm nhận được gì đó, cô không khóc nữa, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Khương Nghiêu Xuyên ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn cô. Anh hơi nhíu mày, ánh mắt vốn cương nghị nay trở nên dịu dàng, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Cảm giác đau đớn tận tâm can này, phải sau năm năm anh mới cảm nhận lại được.
. . .
Lúc Hoắc Nhiễm tỉnh lại, đã là sáu rưỡi sáng hôm sau. Đây là thói quen của cô, cứ sáu giờ sáng, không cần đồng hồ báo thức, cô sẽ tự mình tỉnh lại, nhưng hôm nay sáu rưỡi mới tỉnh, đều là vì hôm qua thức đêm quá muộn.
Nhưng đây là đâu?
Hoắc Nhiễm ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, ngờ vực đánh giá xung quanh. Đây là một gian phòng nhỏ, ngoại trừ giường ngủ thì chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế dựa, trong góc là tủ quần áo.
Trên người cô là chiếc chăn màu xanh của quân đội. Bởi vì chiếc chăn khá mỏng, trong phòng lại không có lò sưởi, vậy nên trên chăn còn phủ thêm một chiếc áo khoác dày cộp. Hình như giữa đùi còn có thứ gì đó… khá ấm áp, hẳn là nước ấm, nhưng nước đã nguội từ lâu, bởi vì đang ở trong chăn, vẫn còn lưu lại chút ít hơi ấm.
Trên người cô mặc áo ngủ, áo khoác vắt trên ghế.
Hoắc Nhiễm xốc chăn, đi giày vào, sau đó khoác áo, mở cửa thăm dò bên ngoài. Nếu cô đoán không sai, chắc Khương Nghiêu Xuyên mang cô tới đây.
Đêm qua cô và Khương Nghiêu Xuyên cùng nhau ở bên ngoài, lúc về nhà, cô phát hiện không mang theo chìa khóa, sau đó anh mang cô lên xe, nhưng cụ thể đi đâu, cô cũng không biết.
Nhưng hiện tại cô ở đây, vậy Khương Nghiêu Xuyên đang ở đâu? Hoắc Nhiễm nghĩ như vậy, lập tức ra khỏi phòng.
Đột nhiên cô nhìn thấy một người, một tay cậu ta cầm cốc, một tay cầm bàn chải đánh răng, còn đang bận rộn đánh răng.
“Đội trưởng Khương…” Người nọ cúi đầu nên không nhìn kĩ, chỉ thấy phía trước có người mở cửa, liền hô một tiếng theo bản năng, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên.
Thấy phía trước là một cô gái, cậu ta ngây người, bàn chải đánh răng vẫn ở khóe môi, không hề nhúc nhích. Cậu ta tròn mắt nhìn, chỉ thấy cô gái ấy mặc áo ngủ, đi ra từ phòng đội trưởng Khương.
Cậu sợ tới mức nuốt luôn bọt kem đánh răng.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, Khương Nghiêu Xuyên vội vàng đi tới, trên tay cầm một bộ quần áo, thấy Hoắc Nhiễm, anh dừng bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó đưa quần áo cho cô.
“Đi giày vào, mau thay quần áo rồi cùng anh về nhà.”
Quần áo anh đưa đều là đồ mùa đông, tất cả là của Hoắc Nhiễm.
“Anh bảo mẹ lấy cho em.” Khương Nghiêu Xuyên giải thích xong, trực tiếp đưa cho cô, thúc giục, “Nhanh lên.”
“Vâng.” Hoắc Nhiễm nghe lời, lập tức cầm quần áo về phòng.
Cậu nhóc ở đằng sau thấy cảnh này, ngay cả răng cũng không thèm đánh, lau bọt qua loa, hỏi: “Đội trưởng Khương, chuyện này là…”
Đây chính là quả bom lớn, mới sáng sớm có một cô gái xinh đẹp đi ra từ phòng đội trưởng Khương, đội trưởng Khương còn đưa quần áo cho cô ấy… Không thể không khiến người ta liên tưởng tối qua đã xảy ra chuyện gì.
“Liên quan tới cậu sao?” Khương Nghiêu Xuyên quay đầu lại, thản nhiên hỏi cậu.
Rõ ràng anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng chui vào lỗ tai cậu, không hiểu sao lại cảm giác thật đáng sợ. Cậu ta tự mình lí giải, có lẽ mình hỏi chuyện không nên hỏi, vậy nên đội trưởng mới uy hϊếp mình.
Vì thế cậu vội vàng lắc đầu, “Không liên quan tới em, không hề liên quan tới em.”
Cậu vẫn còn muốn sống.
Nói xong, cậu cầm lấy bàn chải đánh răng và cốc thủy tinh, nhanh chóng chuồn mất.
Chạy thoát rồi, cậu vẫn cảm thấy tò mò, quay đầu nhìn lại, chú ý tình huống phía bên kia. Cậu nghĩ, nếu thực sự tối qua xảy ra chuyện gì, sao cậu không nghe thấy động tĩnh?
Không đúng…
Cậu có nghe thấy, thỉnh thoảng trong phòng đội trưởng có tiếng nức nở của phụ nữ. Cậu mơ màng tỉnh dậy, còn tưởng là gió lạnh thổi qua, cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại xem ra…
Cảm giác hóng hớt trỗi dậy, cậu bị dọa cho sợ, không cẩn thận tự cắn đầu lưỡi.
Con mẹ nó, đau thật.
. . .
Sau khi Khương Nghiêu Xuyên quay trở về thành phố Đồng, cấp trên sắp xếp chỗ ở cho anh. Làm nhiệm vụ suốt năm năm, sau khi kết thúc, còn cần phải báo cáo công tác, đây cũng là thời điểm vô cùng quan trọng, cho nên anh và đồng đội tạm thời ở đây. Bởi vì đây là nơi ở tạm thời, vậy nên điều kiện thiếu thốn, cũng không thể trách được.
Mấy người các anh đã quen chịu khổ, đây không tính là gì, có chỗ ăn chỗ ở đã là tốt lắm rồi.
Mà tối hôm qua, Khương Nghiêu Xuyên ngồi cạnh Hoắc Nhiễm một lát, chờ cô ngủ say, anh liền đứng dậy, chuẩn bị quay về. Nhưng cũng thật khó hiểu, mỗi lần anh buông tay, cả người cô liền khó chịu, giãy dụa muốn khóc.
“Hôm nay anh đứng cả buổi sáng?” Sau khi lên xe, Hoắc Nhiễm hỏi Khương Nghiêu Xuyên. Thấy anh gật đầu, cô cảm thấy vô cùng tự trách, “Chắc là lạnh lắm, còn đứng lâu như vậy… Anh, em sai rồi.”
Hoắc Nhiễm đột ngột nhận sai, Khương Nghiêu Xuyên cảm thấy thú vị, liền hỏi, “Sai như thế nào?”
“Em không nên gây thêm phiền phức cho anh, còn chiếm giường của anh.” Hoắc Nhiễm thành thật khai báo.
“Bao giờ về, anh cứ đổ hết lỗi cho em.” Cô một lòng một dạ suy nghĩ thay cho Khương Nghiêu Xuyên, nếu như cô nhận tội, chắc chú sẽ không tức giận.
Hôm qua đã đứng cả một tối, hôm nay lại đứng tiếp, cho dù có là người sắt cũng không trụ được.
“Không cần nhận sai.” Lúc xuống xe, Khương Nghiêu Xuyên xoa đầu cô, cười nói: “Anh chưa tới mức cần một cô bé chịu tội thay anh.”
Hoắc Nhiễm đứng đó, cả người ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn anh, chạm vào chỗ vừa rồi anh sờ vào, có cảm giác không chân thật, lúc này trông cô vô cùng ngốc nghếch.