Gia Phả Của Máu

Chương 7

– Bố nhảy xuống sông tự tử, giờ thành ma da ở dưới ấy mà chẳng thể đi đầu thai được. Mày có thương bố thì nhờ thầy đây đốt tiền vàng hối lộ bọn quan độ dưới âm ty ấy để cho bố được đi đầu thai.

Thúy gạt nước mắt rồi mới nói:

– Thế bây giờ xác bố ở đâu? Để con còn tìm về chôn cất…

Người hầu đồng nói:

– Xác bố không còn nữa rồi, bị cá nó rỉa hết, mà xương cốt thì vương vãi mỗi thứ một nơi, không tìm được đâu con ạ!

Thúy gặng hỏi mấy lần mà hồn ông Quyền không trả lời, sau cùng Thúy mới chuyển sang vấn đề chính, hỏi đặt vấn đề về đường con cháu thì ông Quyền cũng lắc đầu bảo không biết, bảo là mình ở dưới sông bị nhốt nên không rõ chuyện ấy.

Tức thì người hầu đồng rùng mình giữ dội, cái ánh mắt mê mang chợt biến mất rồi trở nên linh hoạt.

Thúy gào lên:

– Bố, bố ơi!

Thầy Sách liền lên tiếng:

– Thôi cái hồn nó thoát rồi!

Rồi lại nhìn Thúy và nói:

– Hôm nay đến đây thôi, mỗi hôm thầy chỉ gọi đồng được ba người. Mà cái nhà chị là cuối cùng rồi đấy, thầy không gọi được thêm nữa. Thôi về đi, lần sau rồi lại đến tiếp!

Đoạn thầy Sách đuổi Thúy đi về, mắt Thúy còn ngấn lệ vấn vương nhìn vào trong điện. Thúy đặt một bọc tiền để vào trong bát rồi mới rời đi.

Hôm sau, Thúy đã nhanh chân đến từ sớm, và giờ này thì chẳng cần phải xếp hàng vì chính thầy Sách đã ra lệnh cho mấy đứa làm công là hễ có nhìn thấy bóng Thúy là phải cho vào ngay.

Thúy vừa mới bước vào nhà, thấy một người cũng đang làm lễ xin tiền tài gì đó. Thầy Sách chỉ làm nhanh nhanh chóng chóng rồi cũng đuổi người đó ra ngoài. Sau đó gọi Thúy vào ngồi xuống trước mặt thầy.

Thầy Sách nói:

– Tôi đã làm theo lời ông cụ, đốt tiền đút hối lộ cho lũ âm binh, dẫn độ ông cụ. Chắc nay mai là sẽ được đi đầu thai thôi. Nhà chị cứ chuẩn bị mà làm một mâm cỗ đầy để cúng cụ lên đường đi…

Thúy chắp tay lạy tạ xin vâng, rồi lại chợt hỏi:

– Vậy còn đường con cháu của nhà con thì thế nào thưa thầy?

Thầy Sách cau mày một lúc rồi mới nói:

– Gọi bố cô lên thì không hỏi được, vậy thì để tôi thử gọi bố chồng cô xem thế nào!

Thầy nói xong, lại giống như lần trước gọi người hầu đồng vào. Lần này hồn nhập rất nhanh, chẳng mấy chốc mà người hầu đồng đã quay sang nhìn Thúy rồi nói:

– Thúy có phải không con?

Thúy hơi ngạc nhiên vì hồi ông Hùng mất, Thúy còn chưa lấy Hưng. Nhưng hồn biết hết, thấy người hầu đồng chợt nói giọng thê lương:

– Mày về bảo cái thằng mặt người dạ thú ấy là nhanh nhanh chóng chóng dừng lại cái việc thất đức ấy đi, nếu không muốn bị quả báo. Từ dày ăn chay niệm phật đi thì may ra chục năm nữa mới có con, còn nếu không thì không những tuyệt tử tuyệt tôn, mà cả họ Lã cũng chết hết không còn người nào!

Thúy không hiểu, và cũng không biết là chồng mình làm những chuyện gì, mà lại khiến cho ông cụ tức giận như vậy. Nhưng gặng hỏi mãi mà ông cụ không nói, cuối cùng chỉ được mấy chốc là thoát hồn khỏi người hầu đồng.

Thầy Sách thở dài nói:

– Đấy, nếu là chuyện xảy ra do nguyên âm thì tôi còn giải quyết được, còn do dương thế thì tôi chịu. Thôi chị về đi, liệu đường mà khuyên bảo chồng chị…

Thầy Sách lại đuổi Thúy ra về, Thúy mấy lần có van nài xin thầy giúp mà thầy vẫn cứ lắc đầu nguây nguẩy.

Cuối cùng Thúy lại đặt một bọc tiền, rồi về hẳn không quay lại nữa.



Kể từ sau khi Hưng phất lên nhờ việc sản xuất và buôn bán thứ lụa quý thì Toại cũng giàu lên nhanh chóng nhờ việc đi theo ông cậu này làm việc ác. Nếu nhà Hưng giàu nhất làng Vạn thì giàu thứ nhì không ai khác chính là nhà Toại.

Nhưng cũng vì thế mà cái lòng tham vô đáy của Toại được nuôi dưỡng và dần lộ ra. Nhà ông cậu thì nhà lầu xe hơi, gái đẹp bu vào cả đàn cả đống, mà Toại thì mỗi lần chỉ được chia một phần lợi nhuận nhỏ, khiến gã phải tích góp mấy năm trời mới đủ xây cái nhà lớn thì không khỏi tính toán.

Toại đi lại trong nhà, đi qua đi lại khiến vợ gã là Ngà không khỏi chóng cả mặt. Ngà chợt hỏi:

– Anh có việc gì mà cứ đi qua đi lại như thế, nếu là trước đây tính đường miếng cơm manh áo thì không nói. Còn giờ anh đi theo cậu Hưng giàu có như thế này rồi thì còn suy nghĩ cái gì nữa…

Toại quay đầu nhìn Ngà, trừng mắt rồi nói:

– Cô thì biết cái gì, phận đàn bà con gái thì hiểu cái gì mà chen vào chuyện của chồng, đi xuống bếp nấu cơm đi!

Thấy Toại hung hăng liếc xéo, Ngà cũng không dại chọc vào cơn điên tiết của gã.

Toại đi đi lại lại như thế, là vì mấy hôm nay gã cũng bắt đầu củng cố cái dã tâm, muốn mở một cái xưởng nhuộm lụa khác. Vì lâu nay gã theo Hưng, nên cũng đã học lén được toàn bộ thứ công thức và muốn thoát ra tự mở xưởng riêng. Từ khi có tiền tài, Toại đi giao lưu nhiều nơi nên đã có rất nhiều đàn em theo gã, nghe gã lộ ra phong phanh cái ý định mở xưởng thì liền đồng ý ủng hộ ngay.

Toại đã toan tính đến việc tháng sau là phải bắt đầu mở xưởng. Nên đã gọi cho một tên đàn em của gã là Tài đến đây hôm nay để bàn chuyện.

Toại hẹn Tài từ tám giờ sáng, mà giờ đã hơn mười giờ trưa mà vẫn chưa thấy mặt Tài thì không khỏi nóng ruột. Toại sợ rằng là không biết Tài có bán đứng mình mà báo cho ông cậu của gã là Hưng biết việc này hay không. Lòng gã bồn chồn không yên cứ đi qua đi lại. Nhưng rồi cuối cùng gã cũng không thất vọng, vì gã đã thấy Tài nhếch nhác đi siêu vẹo từ ngoài sân bước vào.

Toại vừa nhìn thấy Tài thì lớn giọng:

– Chè chén bét nhè như thế kia thì thảo nào mà lại chẳng đến muộn, hỏng hết việc lớn của tao bây giờ!

Tài hơi biêng, phải lắc đầu mấy lượt cho tỉnh táo, rồi hắn mới cười khành khạch nói:

– Ôi anh Toại, việc ấy thì em đã tính trước cho anh cả rồi!

Toại kéo Tài vào trong nhà, ngồi xuống ghế, rồi bắt đầu hỏi chuyện:

– Thế miếng đất mở xưởng ấy, mày đã hỏi được cho tao chưa?

Tài gật đầu nói:

– Được rồi, có điều…

Nói đoạn Tài hơi lúng túng, Toại lại phải gặng hỏi:

– Có điều làm sao?

Tài nói:

– Lão Hưng bao thầu cả vùng này nguyên liệu để sản xuất lụa, mình có mở xưởng ra cũng chẳng có nguyên liệu đâu. Hơn nữa lão ấy đời nào lại để cho anh mở xưởng ngay trước mắt lão…

Toại trầm ngâm suy nghĩ, tính Hưng xưa nay gã hiểu rõ, vốn hay nhút nhát lại thiếu quyết đoán. Nhưng mấy năm gần đây Hưng giàu có nên tính cách đã đổi khác, lại còn trở nên dần dần rất ác độc và dã man. Toại chợt nghĩ đến việc nếu mình mở xưởng, thì Hưng có dùng thủ đoạn mà gϊếŧ mình hay không. Vì tiền tài có thể che mắt người, nhất là đời các cụ đã từng có việc như thế thì đời sau đời nào lại không xảy ra những việc y như vậy.

Tài thấy Toại chần chừ, thì liền bơm thêm:

– Giờ này lão Hưng tiền của chất đống, mà so ra công sức anh bỏ với lão thì có kém gì đâu. Ấy vậy mà chỉ có mỗi cái xác nhà không, hơn nữa lão Hưng ác độc, lỡ lão nhìn thấy anh ngứa mắt rồi sai người trừ khử anh thì sao? Anh không hại người, thì cũng phải có lòng mà phòng người ta hại anh chứ!

Toại bối rối hồi lâu, rồi mới hỏi:

– Vậy ý mày thế nào?

Tài cười sằng sặc rồi chợt chuyển giọng hung dữ nói:

– Gϊếŧ gã đi, rồi chiếm cả cái xưởng lụa, đỡ phải mở xưởng!

Toại gằn giọng lắc đầu nói:

– Không được, việc làm ấy ác đức quá tao không làm nổi!

Tài đập bàn quả quyết nói:

– Anh không cần phải lo về việc ấy, việc gϊếŧ người để một tay thằng Tài này giải quyết, chỉ cần sau này anh không quên em là được!

Toại xoay đầu đi không nói gì, còn Tài thì loạng choạng đứng dậy đi ra phía cửa. Trước khi đi gã còn nói hắt vào bên trong: