Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 117: Đi bằng đường thủy

Thú nhân bộ lạc Thanh Hà đi cùng nhóm người Bách Nhĩ tên là Chiêm. Tuy ở ven sông, nhưng người bộ lạc Thanh Hà không có làm ra thuyền hay bè, hiển nhiên do người ít quá, cộng thêm thiếu công cụ, nên bọn họ đi đổi muối đều bằng đường bộ, so với đi bộ tới bộ lạc Đại Sơn, bờ biển cách họ gần hơn một chút. Thế nhưng dù gần cũng không gần bằng đi đường thủy.

Vừa lên bè, Chiêm nằm sấp cả người lên mặt bè, hai tay, hai chân bám chặt vào khe hở của bè trúc. Mỗi người bộ lạc Bách Nhĩ và bộ lạc Đại Sơn, Tháp Tháp mới đầu cũng như vậy, nên không ai cười hắn, ngược lại chừa chỗ cho hắn. Đợi tới khi bè đi được một đoạn, Chiêm xác định bè không chìm xuống, mới thử ngồi dậy thăm dò, sau đó đứng lên…

Mưa to mới ngừng, nước sông chảy xiết, bè đi như tên, gió lạnh thổi mạnh, chỉ thấy rừng núi hai bên sông vội vàng lùi lại, khiến lòng người có cảm giác hào hùng. Dù lúc Chiêm chạy nhanh nhất cũng không có cảm giác này, quay đầu lại nhìn, tuy đường sông đã quẹo mấy lần, nhưng vẫn có thể thấy bộ lạc của hắn ở trên vách núi, hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời gầm dài, chấn động rừng núi, dù dọa những con thú biết bay. Xa xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài điểm đen xuất hiện ở sườn núi của bộ lạc, hiển nhiên là tộc nhân bị tiếng gầm của hắn dẫn tới. Hắn cười ha ha, chỉ cảm thấy vui sướиɠ nói không nên lời.

Thú nhân khác bị hắn ảnh hưởng, cũng lần lượt noi theo, tiếng hổ gầm, sói rú, báo gào, sư tử gầm hỗn tạp xen lẫn với nhau, làm cho tai người bắt đầu thấy đau, dã thú thì né tránh. Ngay cả Tiểu Cổ cũng thấy hưng phấn, grào grào kêu theo, tạm thời xua tan đi buồn bã, khổ sở khi không thấy a phụ của nó.

“Ngươi đừng kêu.” Hạ vỗ vai Phong, cười hì hì nói.

Phong buồn bực một hồi. Hình thú của cậu đã không oai phong thì thôi, ngay cả tiếng kêu cũng chẳng ra sao, mấy ngày này khiến cậu không có cách nào vượt qua cả. Thú nhân khác thấy bộ dáng bực bội, uất ức của cậu, không khỏi ồn ào cười to. Bách Nhĩ mỉm cười, vỗ vai con khỉ con, thản nhiên đứng lên, đột nhiên dồn khí tại Đan Điền, thét dài một tiếng, tựa như tiếng rồng gầm, trong trẻo, cao vυ't, hướng thẳng lên trời xanh, đè tiếng kêu của các thú nhân xuống.

Qua hồi lâu, tiếng gào dừng lại, dư âm lại vẫn quanh quẩn trong rừng núi, thật lâu cũng không tan biến. Trên bè im lặng một lát, sau đó không biết là ai lên tiếng trước, mà sôi nổi gào lên. Những người khác thì thôi, đi theo mấy ngày, đối với năng lực của Bách Nhĩ họ cũng biết chút ít, Chiêm lại là lần đầu tiên biết một á thú còn có thể phát ra tiếng gào chấn động hơn thú nhân, khiến hắn ngạc nhiên tới mức trợn mắt, há hốc mồm, nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Kể cả không cần hình thú, chưa chắc đã kém hơn người khác.” Bách Nhĩ quay đầu, nói với con khỉ con nhìn y đầy sùng bái, nói “Huống chi hình thú của ngươi nhẹ nhàng, linh hoạt, đi lại như gió, là người khác kém hơn ngươi đấy.”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?” Phong có chút không thể tin được mà hỏi. Bởi vì liên quan tới hình thú, nên cho tới nay cậu đều rất tự ti, đây vẫn là lần đầu tiên cậu được người khác khẳng định năng lực, nhưng lại đến từ một á thú.

“Đương nhiên.” Bách Nhĩ bật cười. Trong mắt y, Phong vẫn là đứa trẻ chưa lớn, cổ vũ là chuyện không thể thiếu, để tránh hình thành tính tự ti, nhát gan.

“Nhưng mà ta không săn thú được…” Biểu tình vui mừng của Phong còn chưa lộ hết ra đã bị chán nản thay thế. Trong mắt cậu, điều quan trọng nhất là thú nhân phải biết săn thú, nếu không thì á thú sẽ không lựa chọn làm bạn đời đâu.

“Không sử dụng được sức thì có thể sử dụng đầu óc.” Bách Nhĩ thở dài, nghĩ một lát, đưa tay cầm cây sào trong tay Kỳ, vừa tùy ý khống chế bè di chuyển, vừa chú ý tới mặt sông, sau đó chỉ thấy y ra tay như điện, không đợi các thú nhân phản ứng lại, một con cá dài bằng hai cánh tay đã bị ném lên trên bè. Tiểu Cổ vội vàng nhào qua, đè con cá lớn vẫn nhảy kia lại, đâm xuyên qua bụng nó, để mất công nó nhảy xuống nước.

“Lát nữa có canh cá để ăn rồi.” Bách Nhĩ ném cây sào trả lại cho Kỳ, cười nói, sau đó nhìn Phong “Ta muốn bắt cá, nhưng không cần nhảy xuống nước. Ngươi hiểu không?” Nói xong, y lại cúi đầu nhìn qua Tiểu Cổ vừa giữ cá, vừa ngửa đầu cười với y, hỏi “Con có hiểu không?”

“A mạt, con hiểu ạ!” Tiểu Cổ đáp vừa nhanh vừa vang dội. Chủ yếu vẫn là ở lâu cùng Bách Nhĩ, mưa dầm thấm đất, nên nó có thể nhanh chóng nắm bắt được ý tứ Bách Nhĩ muốn truyền đạt.

Mắt Bách Nhĩ lộ ra ý cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Cổ tán thưởng, rồi ngồi lại ở đầu bè, im lặng nhìn về phía hai bờ sông, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đó.

Các thú nhân đều lộ biểu tình đăm chiêu suy nghĩ, chỉ có Tiểu Cổ lấy dao trúc ra, chân tay nhanh nhẹn xử lý cá. Họ có mang theo một vài vỏ quả bông, nhẹ nhàng, lại còn có thể nấu canh ăn trên đường. Bách Nhĩ tự biết trong bụng mình có con nhỏ, về mặt ăn uống liền chú ý hơn một chút, không tiếp tục chỉ làm theo ý mình nữa, các thú nhân khác cũng rất săn sóc y, lúc đi tìm người thường sẽ thuận tay hái một ít trái cây và rau dại y thích ăn về.

“Bách Nhĩ.” Lúc trên bầu trời lại bắt đầu lớt phớt mưa, Phong đột nhiên gọi.

Bách Nhĩ thu hồi ánh mắt, quay đầu.

“Ngươi thật sự cảm thấy ta rất hữu dụng sao?” Phong hiển nhiên đã suy nghĩ cẩn thận ý của Bách Nhĩ, chỉ là còn cần một lời khẳng định thôi.

Bách Nhĩ gật đầu, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt.

Mắt Phong sáng lên, sau đó xấu hổ một lát, mặt đỏ lên, nói “Bách Nhĩ, nếu như… ta nói nếu như không tìm thấy Đồ, ngươi có thể làm bạn đời của ta không?”

Kỳ đang chèo sào chợt trượt tay một chút, xém nữa là làm rơi sào xuống nước. Hạ đang suy nghĩ lời của Bách Nhĩ, nghe vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt không tốt trừng con khỉ xanh đang khẩn trương chờ câu trả lời kia. Các thú nhân khác mặc dù thấy hơi lạ, nhưng phản ứng không lớn như hai người đó, dù sao thời gian ở chung còn ngắn, nên họ cũng không quá khắc sâu, chỉ cảm thấy á thú mất bạn đời, một lần nữa lại tìm bạn đời khác là chuyện rất bình thường. Tiểu Cổ đang cắt cá thành từng khúc, bỏ vào trong vỏ quả, động tác cứng đờ lại, không nhìn Phong, mà là nhìn về phía Bách Nhĩ.

Ánh mắt Bách Nhĩ lộ ra biểu tình bất ngờ, nụ cười ở khóe môi dần biến mất, rồi trở nên lạnh nhạt “Ta sẽ tìm được hắn.” Dừng một lát, y mới lại nói “Trừ Đồ, ta sẽ không làm bạn đời của ai khác.” Y không biết nếu không có lần tẩu hỏa nhập ma đó, y có chấp nhận Đồ không, thế nhưng hiện tại, y có thể khẳng định, kể cả không có Đồ, y cũng sẽ không chấp nhận những người khác.

Nói xong, y không nhìn phản ứng của con khỉ con, mà quay đầu, mắt nhìn về hai bên bờ sông, chỉ là trong đôi mắt ấy có thêm một tia sầu lo. Y biết những thú nhân này không cho rằng Đồ còn sống, chỉ có mình y kiên trì thôi. Thế nhưng nếu không kiên trì, sao y có thể xứng đáng với thú nhân lúc trước đã vì y mà chảy xuống những giọt nước mắt kia, sao có thể xứng đáng với tâm ý khi hái mật quả của người ấy.

Phong nắm đầu, có chút khổ sở, lại không phải bởi vì bị từ chối, mà là vì ý tứ trong lời nói của Bách Nhĩ “Bách Nhĩ, ngươi giận ta à?”

“Không.” Bách Nhĩ cũng không quay đầu lại nói, giọng nói bình thản, trước sau như một. Nếu Phong nói câu đó khi y mới biết Đồ rơi xuống núi, thì cậu không tàn, cũng sẽ bị y đánh cho trọng thương, thế nhưng qua lâu như vậy, Bách Nhĩ cũng đã bình tĩnh lại, y cũng biết tiểu thú nhân này không có ác ý, dù trong lòng y không vui, nhưng cũng sẽ không giận cá chém thớt.

Cổ nhét cá và dao vào tay Ân, tự mình đi rửa tay, sau đó hung dữ trừng Phong, rồi hóa thành hình thú, ngồi xuống bên cạnh Bách Nhĩ “A mạt, chúng ta sẽ tìm được a phụ.” Nó dùng đầu cọ vào cánh tay của Bách Nhĩ, nói.

“Ừ.” Bách Nhĩ bất giác đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó, nghĩ tới lúc trước mình không đồng ý làm bạn đời của Đồ, hắn cũng thường xuyên hóa thành hình thú đi bên cạnh mình như vậy, trong lòng y không khỏi cảm thấy trống rỗng, khóe mắt cay cay.

Bóng dáng hai cha con tựa vào nhau thật đẹp đẽ, ấm áp, thế nhưng không hiểu sao các thú lại thấy đau lòng. Hạ im lặng đi tới sau lưng Phong, đạp mạnh vào mông cậu một cái, đương nhiên là có khống chế sức lực, không đạp cậu ta xuống nước. Ân chỉ ngẩng đầu nhìn, liền tự nhiên nhận công việc của Cổ, nhanh chóng và linh hoạt lóc hết xương cá đi.

Phong bị đạp cũng không giận, ngược lại có chút áy náy, cậu gãi mái tóc mềm, ngắn của mình, tới gần phía sau Bách Nhĩ “Bách Nhĩ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm Đồ trở về.” Nếu Đồ không trở lại, Bách Nhĩ không bao giờ tìm bạn đời nữa, chẳng phải là rất đáng thương sao.

Cho nên mới nói, phần lớn thú nhân đều rất thành thật, giống như thú nhân bộ lạc Thanh Hà, giống như Phong, người khác nói gì thì chính là cái đó, chỉ có Đồ là ngoại lệ thôi. Nếu Đồ cũng tin Bách Nhĩ không tìm bạn đời, thì làm sao có khả năng ôm người mình thích trong tay được, cũng sẽ chẳng có nhiều chuyện xảy ra sau này.

“Cảm ơn.” Bách Nhĩ biết đối phương là thật tâm, đương nhiên sẽ không so đo chuyện phía trước nữa, y quay đầu, cười, nói cảm ơn, xem như nhận lời xin lỗi của con khỉ con.

Phong rốt cuộc thở nhẹ ra, ngây ngô cười hì hì mấy tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu, đánh về phía Hạ mới đạp cậu, Hạ không kịp đề phòng, vừa vặn bị đánh tới, những người khác cuống quýt tránh ra, bè trúc lay động một trận, liền nghe bùm một tiếng, hai người cùng rơi xuống sông. Chẳng qua bao lâu, hai người ướt nhẹp lại bò lên, khiến cho những người khác cười to một trận, xóa đi nặng nề phía trước không ít. Chiêm thấy một màn như vậy, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, hắn đột nhiên cảm thấy đồng ý gia nhập bộ lạc của họ có lẽ là một quyết định không tệ.

Bè đi hai ngày, lại không tìm thấy dấu vết của người kia, mãi tới khi đi vào biển khơi. Men theo biển, tìm nửa ngày, mới tìm được chỗ lên đất liền. Ngoại trừ Chiêm, các thú nhân khác đều thán phục khi nhìn thấy biển rộng lớn, mênh mông, ngay cả Bách Nhĩ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biển, dù cho nghe nói nhiều, cũng không bằng cảm xúc khi tận mắt nhìn thấy.

“Không ngờ đi đường thủy nhanh như vậy.” Chiêm cũng thán phục không thôi, vì thời gian bớt đi được rất nhiều so với dĩ vãng “Trước kia có người trong chúng ta cũng đi đường sông, nhưng bị Đại Sơn chặn lại, nên chỉ có thể đổi tuyến đường. Theo đường chúng ta đi, phải rất lâu mới có thể tới bờ biển. Nên mỗi lần phân ra mấy người đi đổi muối, người trong bộ lạc phải đói rất lâu.”

“Lúc không đổi muối, ta thấy các ngươi cũng ăn không no mà.” Thú nhân thẳng tính, nghĩ gì liền nói đó.

Chiêm sờ đầu, có chút ngượng ngùng “Vẫn là có thể ăn no nửa bụng. Lúc đổi muối, chỉ tốt hơn mùa tuyết rơi một chút thôi.” Nói tới đây *** thần hắn phấn chấn lên “Có điều, hiện tại có biện pháp này của các ngươi, thì không cần vất vả thế nữa.”

“Ô, ý của ngươi là vẫn muốn ở lại đó?” Tính Hạ cởi mở, rất dễ thân quen với người khác, mà hắn cũng thích nhất là trêu đùa người khác.

Chiêm sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, cười hì hì “Ta quên mất.”

Hạ thấy bộ dáng ngốc nghếch của Chiêm, cũng không nhẫn tâm trêu hắn nữa, vì thế quay qua xoa đầu Phong đang đứng bên cạnh mình. Hắn chỉ cảm thấy tóc con khỉ này không giống các thú nhân khác, mềm mềm, sờ thật thoải mái. Phong thấp hơn hắn một cái đầu, xoa như vậy rất tiện. Phong tự biết ở trên bờ mình đánh không lại hắn, mặt cậu đầy nhẫn nại, mặc cho hắn động tay động chân, trong lòng lại nghĩ làm sao mới đòi lại được đây.

Đứng trên bờ cát, chỉ thấy xung quanh bằng phẳng rộng lớn, cùng với vách đá cheo leo, nhưng không có dấu vết của con người. Chiêm trèo lên một tảng đá lớn, ở trên đó cẩn thận phân biệt một lát, mới xác định được phương hướng. Đoàn người lại ngồi trên bè, dựa theo chỉ dẫn của Chiêm, ở chỗ nước cạn tìm khoảng một canh giờ, rốt cuộc mới thấy được người ở.