“Có lẽ trồng được.” Sau khi nghe xong ý tưởng cụ thể của Bách Nhĩ, Hãn trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói “Trước kia ta thấy quả hoa cầm máu rất đẹp, liền hái một ít về cho bạn đời của ta. Sau khi quả bị thối, Trát Lan không nỡ ném nó đi, mà chôn ở ngoài lều của chúng ta, sau này chỗ đó mọc lên một vùng hoa cầm máu…” Nói tới đây, sắc mặt Hãn có chút buồn bã, hiển nhiên là nghĩ tới cái chết của bạn đời mình. Trát Lan chính là tên bạn đời của ông.
Những người khác im lặng, chuyện như vậy không thể an ủi được.
“Ta thấy hoa cầm máu có thể trồng như vậy, sau này lại mang thêm một ít hạt giống thảo dược về, rắc lên đất, có hạt mọc, có hạt không mọc được.” Thấy mọi người đều đang đợi mình, Hãn rút lòng thương cảm cùng tưởng niệm lại, nói tiếp “Nên Bách Nhĩ nói trồng cây thứ thứ, khoai lang tím, còn có khổ tử ma, có lẽ là được.”
Nghe đến đó, mọi người nhất thời hưng phấn lên, giống như từng mảng từng mảng khổ tử ma cùng khoai lang tím ở ngay trước mắt vậy.
Bách Nhĩ lại khẽ động trong lòng “Ông biết thảo dược?” Y thường nhớ tới tình cảnh tộc vu chữa thương cho các thú nhân, vẫn luôn có chút lo lắng, lúc này nghe vậy, lập tức bắt lấy mấu chốt.
“Hồi trẻ, ta từng làm thủ vệ cho tộc vu Nhất Nhậm, nên biết một ít.” Hãn thấy lạ sao y lại chuyển đề tài, nhưng ông vẫn nghiêm túc trả lời.
“Vậy chờ mùa mưa tới, ông dạy chúng ta nhận biết thảo dược đi.” Ý cười trên mặt Bách Nhĩ không giấu được, y không ngờ nhất thời hảo tâm thu lưu lão thú nhân này, vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Hãn đương nhiên là đáp ứng. Trên thực tế, trong mắt các thú nhân, thảo dược không có tác dụng quá lớn, hiệu quả chữa bệnh cũng không tốt, tộc vu rất ít khi dùng tới, đến nỗi hiện tại người trong bộ lạc biết tới thảo dược càng ngày càng ít.
Những người khác không có hứng thú với thảo dược, cũng không hiểu sao Bách Nhĩ lại cao hứng, tâm tư của họ chỉ đặt trên việc kiến tạo bộ lạc mới thôi.
“Ta nhớ từ bộ lạc đi về phía nam…” Duẫn xòe ngón tay đếm một lát, mới nói “…hai ngày, có một sơn cốc, xung quanh là núi cao, chỉ có hai cửa ra, trong đó rộng như bộ lạc Hắc Hà của chúng ta vậy, còn có một con suối nhỏ và một đồng cỏ rộng lớn. Có một lần chúng ta săn thú đi vào đấy, lúc đó mọi người còn nói nếu bộ lạc có thể xây dựng ở đây thì tốt quá. Có điều trở về nói với tộc trưởng, ông ấy lại không đồng ý.”
Nặc gật đầu, chứng minh lời Duẫn nói là sự thật, bởi vì khi đó hai người đều chưa tàn phế, thường hay cùng nhau ra ngoài săn thú.
“Dựa theo lời Bách Nhĩ, chúng ta chỉ cần bắt gϊếŧ hoặc đuổi mãnh thú trong sơn cốc đó đi, sau đó bịt kín hai lối đi ở sơn cốc, sẽ không sợ mãnh thú tấn công nữa.” Nặc nói.
Quả là một nơi tốt. Đôi mắt Bách Nhĩ lộ ra suy nghĩ sâu xa, nếu đi về phía Nam, vậy sẽ gần bộ lạc Đại Sơn để đổi muối thêm một ít.
“Nhưng mà dùng cái gì bịt lại?” Có người đưa ra ý kiến. Bởi vì cửa vào sơn cốc kia tuy khá hẹp, nhưng so với nơi khác mà nói, muốn bịt lại chỉ sợ tốn không ít công sức. Vấn đề này vừa đưa ra, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về Bách Nhĩ. Bách Nhĩ sửng sốt một lát, sau đó không khỏi mỉm cười.
“Đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách. Đây chỉ là ý tưởng ban đầu, muốn thực thi thật sự phải chờ khi chúng ta trải qua mùa tuyết rơi, rồi tới nhìn nơi đó mới tính tiếp được. Nếu mọi người đều đồng ý, về sau nhàn rỗi lại cùng suy nghĩ, càng nhiều ý tưởng, bộ lạc chúng ta xây dựng nên mới càng tốt càng an toàn. Không phải cái gì ta cũng làm được.” Câu cuối của y mang theo chút ý vui đùa, các thú nhân cùng á thú một lát mới kịp phản ứng, sau đó nhớ tới biểu hiện nhíu mày và tránh xa của y khi nhìn thấy các á thú nấu cơm cùng khâu da thú, đều không khỏi cùng nở nụ cười, trong lòng cũng thân thiết hơn với y thêm vài phần, lại không có cảm giác trên cao, không thể chạm tới được.
Nói một lát, mọi người lại lu bu với công việc của mình, thế nhưng đều đặt lời Bách Nhĩ trong lòng, vô luận lúc làm việc hay rảnh rỗi đều sẽ nghĩ về chuyện dựng bộ lạc mới, trong đó còn tràn ngập khát khao cùng chờ mong.
Chỉ mất hơn nửa ngày, ngoài cửa động liền bị san bằng, còn thu được không ít củ thứ thứ. Hôm sau, Bách Nhĩ dẫn các thú nhân nhàn rỗi đi ra ngoài, ở nơi gần xa trong rừng núi có dấu vết dã thú đi qua, bày vài hố bẫy. Sau đó chia các thú nhân thành hai nhóm, thay phiên ra ngoài săn thú. Đáng tiếc không may mắn như khi mới chuyển vào sơn động, vài ngày rồi mà chưa gặp con dã thú nào, ngược lại trong hố bẫy chỉ có tiểu niết thố rơi xuống, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ. Vì thế thức ăn của mọi người một ngày hai ba bữa đổi thành một bữa. May mà còn có củ thứ thứ, không thì ngày trôi qua cũng rất gian nan.
Qua vài ngày, các á thú đã ghép xong da thú, treo lên dây leo đã chằng qua, tách thành nhiều gian. Có bạn đời thì ở một gian, còn thú nhân độc thân thì hai ba người trong một gian. Bách Nhĩ vốn muốn ở một mình, thế nhưng còn một lão á thú đơn độc, không thể chiếm một gian được, vì thế hai người ở cùng nhau. Nặc ở cùng cha con Duẫn, mọi người có quan hệ tốt, không cần phải tách ra như ở trong bộ lạc.
Buổi sáng như trước phải luyện công, Mạc cùng Mục đã dần quen, các tiểu thú nhân khác cùng với Giác cũng tham gia vào. Còn các thú nhân tàn tật khác, nghe theo ý kiến của Bách Nhĩ, tìm cho mình phương thức rèn luyện thích hợp. Thí dụ như Duẫn thì tập luyện tăng cường thính lực, xúc giác với khứu giác để phân rõ hoàn cảnh. Nặc rèn luyện năng lực dùng ba chân để nhào tới, cắn và tránh né, để sau này có ở một mình vẫn có thể sống sót được. Về phần các lão thú nhân, thì đều bắt đầu mài đá thành rìu đá, mâu đá. Bởi vì chưa tìm thấy vật liệu thích hợp, nên cung tên có lực sát thương ở cự ly xa trong lòng Bách Nhĩ vẫn không thể làm được. Ngược lại có thể cho Nặc với các thú nhân cụt chân làm hai cái gậy chống, để họ ở trong sơn động có thể đi lại mà không cần giữ hình thú.
Lão á thú ở cùng Bách Nhĩ tên là Kiều Ương, là một lão nhân rất chịu khó, ông sửa sang gọn gàng ngăn nắp lại gian nhà hai người ở, lại suy nghĩ làm một bộ quần áo da thú cho Bách Nhĩ, tuy không thể sánh bằng quần áo trước khi Bách Nhĩ xuyên qua, nhưng so với y tự chế tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Kiếp trước y đã quen được người hầu hạ, nên cũng không có cảm giác mất tự nhiên, song cũng không xem nó là việc hiển nhiên, mà ngược lại tăng thêm chiếu cố đối với lão nhân.
Bởi vì đào hố bẫy, sau này đi ra ngoài săn thú, Bách Nhĩ không phải lần nào cũng tham gia. Mà chia thú nhân làm hai nhóm, một nhóm do Mạc dẫn dắt, cùng với Duẫn tính cách khá trầm ổn phụ trợ, nhóm còn lại do Giác dẫn dắt, Nặc phụ trợ. Hai nhóm thay phiên ra ngoài săn thú, bình thường Bách Nhĩ cũng làm cho họ chú ý năng lực phối hợp ăn ý và hợp tác với nhau. Còn y thì chọn tham gia, thỉnh thoảng cùng nhóm này đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại cùng nhóm kia đi. Như vậy không khỏi hình thành một loại cạnh tranh tốt, hai nhóm ngầm so sáng thực lực với nhau, xem ai đánh được nhiều con mồi hơn. Có điều vì có hai người trầm ổn áp trận, nên cũng không có nguyên nhân vì không đánh bắt được con mồi mà xuất hiện tình huống quá mạo hiểm.
Vào mùa tuyết, con mồi ít ỏi, có khi có thể đánh được một hai con, có khi đi không cả một ngày, cộng thêm con mồi thỉnh thoảng rơi xuống hố bẫy, dã thú không cẩn thận xông lộn vào trận pháp ngoài động, cùng với hạt thứ thứ, ba mươi người trong động lúc đói lúc no cho tới ngày nhìn thấy mầm non đầu tiên chồi lên trên mặt đất.
Mùa tuyết rơi rốt cuộc đã qua.
“Bách Nhĩ, Bách Nhĩ, ngươi xem ta bắt được con gì này.” Lúc chiều tối, Mục như cơn gió nhỏ từ ngoài chạy vào trong động, trên vai khiêng một con vật đen tuyền.
Từ khi mùa mưa bắt đầu, các tiểu thú nhân, ngoại trừ Cổ, Mục cũng bắt đầu cùng các thú nhân ra ngoài săn bắt. Mùa mưa thức ăn dồi dào, thế nhưng nguy hiểm không kém so với mùa tuyết rơi. Bởi vì thực vật thức tỉnh sau một giấc ngủ say, các tiểu thú nhân cần thú nhân trưởng thành chỉ dạy, phân biệt thực vật nào nguy hiểm, cần tránh xa, loài thú nào nhìn ôn thuần, đáng yêu, lại có tính tình nóng nảy cùng lực sát thương lớn… Mà Bách Nhĩ cũng cần học tập những điều đó.
Sống chung hơn nửa mùa tuyết rơi, rốt cuộc mọi người đã xác định một sự thật, đó chính là Bách Nhĩ quả thật không phải cái gì cũng làm được. Cái y biết đều rất kỳ lạ, mà cái y không biết lại là kiến thức bình thường trong mắt các thú nhân. Vì thế có thể trở thành người chỉ dẫn cho y, mọi người đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Về phần thân phận “sứ giả do thần thú phái xuống thương xót kẻ yếu”, lúc Bách Nhĩ bị lùm dây leo quỷ thủ quấn chặt lấy không thể nhúc nhích, liền bị các thú nhân ném đi. Có lẽ Bách Nhĩ chỉ là hơi kỳ lạ thôi, chẳng phải yêu cũng chẳng phải thần, nhưng sự tôn kính của họ với y cũng không vì vậy mà giảm bớt. Tất cả mọi người đều hiểu, không có Bách Nhĩ, có lẽ bọn họ đã chết đói trong mùa tuyết rơi vừa qua rồi.
Bách Nhĩ xách con vật màu đen trên vai Mục, phát hiện là một con thú lớn cỡ dê rừng, không có lông, lớp da trần trụi vừa đen vừa bóng, bao chặt lấy cơ thể nó, có thể thấy rõ đường nét bắp thịt gồ lên ở dưới. Chỉ có hai chi, đầu không lớn, trên mặt có cái mào to màu đỏ, miệng vừa cứng lại vừa dẹt, cũng là màu đỏ. Hơi giống gà hay là vịt nhỉ?
“Con gì vậy?” Y đẩy qua đẩy lại nhìn hồi lâu, phát hiện trên cổ con thú này có vài dấu răng sâu, máu vẫn chảy ra ngoài, liền biết chỗ này là vết thương chí mệnh. Từ kích thước dấu răng có thể dễ dàng nhận ra là thú nhân chưa trưởng thành cắn. Ngoài ra không có vết thương khác, có thể thấy là Mục không cần sự giúp đỡ của người khác mà bắt được con dã thú kỳ lạ đó. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Là dát dát thú, miệng nó mổ đau lắm đấy.” Mục đắc ý nói, còn không quên đem cái đùi bị mổ xanh tím của mình ra cho Bách Nhĩ xem. Đây là lần đầu tiên nó tự tay bắt con mồi, trong lòng vô cùng hưng phấn, dù bị thương cũng không để ý. Phải biết rằng, Cổ chỉ lớn hơn nó một chút, vào mùa tuyết rơi đã cùng Bách Nhĩ gϊếŧ chết đa túc thú mà các thú nhân trưởng thành đều sợ hãi. Mà sau khi tới mùa mưa, Cổ bắt được con mồi đã sắp sánh bằng thú nhân trưởng thành rồi. Mục nhìn bằng mắt, lại để ở trong lòng, lần này rốt cuộc nó đã được khởi động kiếp sống săn thú, đương nhiên là cao hứng muốn nói cho tất cả mọi người biết.
“Tốt lắm, tối nay bảo Hải Nô thêm cơm chúc mừng ngươi.” Bách Nhĩ cười ha ha, đưa tay vỗ vai nó, khen.
“Thêm cơm làm gì? Tiểu Cổ bắt được nhiều con mồi như vậy cũng không đắc ý như nó. Nó thật không biết xấu hổ.” Các thú nhân ra ngoài săn thú cũng liên tiếp trở lại, vừa lúc nghe thấy Bách Nhĩ nói, Duẫn lớn tiếng bồi vào. Tuy nói thế, nhưng trên mặt hắn tràn đầy ý cười, hiển nhiên vì nhi tử mình săn thú thành công mà cảm thấy tự hào.
“A phụ!” Mục cũng không giận, cười hì hì xông đến.
Tai Duẫn khẽ động, chuẩn xác đón được người nhào tới, có thể thấy tập luyện vào mùa tuyết rơi rất có hiệu quả. Mà Cổ vô tội bị bọn họ liên lụy giống như không nghe thấy người khác nói về mình, nó trầm mặc đi tới trước mặt Bách Nhĩ, buông một con trường đề thú xuống, sau đó đứng tại chỗ không nói một tiếng nào.