Không giống với những cây thô to thông thường ở thế giới này, cây nào cây nấy đều phải mười mấy người ôm mới xuể, thứ thứ mộc vừa nhỏ lại vừa lùn, từ thân cây tới cành đều mọc đầy gai nhọn, so với cây bụi thì giống hơn. Mọi người cũng không mất bao nhiêu sức lực chặt thứ thứ mộc, sau đó kéo thẳng vào trong sơn động, chờ phơi khô là có thể làm củi, tiết kiệm thời gian, cũng bớt tốn công sức. Các thú nhân chặt cây, á thú cùng hài tử dùng da thú bao tay lại, kéo thứ thứ mộc đã chặt vào trong động, cứ bận rộn như thế cho tới gần chiều tối, phòng thủ trận đơn giản bố trí xong, thế nhưng không ai kêu mệt, kêu cực hoặc là nhàn hạ cả.
Buổi tối vẫn như cũ, thức ăn do các á thú nấu, mọi người đều có phần. Có lẽ vì có thức ăn, có lẽ vì phát hiện mình còn có thể làm việc, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, trong mắt ẩn chứa khát khao đối với tương lai.
Mạc bỏ lỡ thời gian tốt nhất để rời đi, vì thế tiếp tục ngủ lại. Bách Nhĩ đương nhiên nắm chặt cơ hội, tiếp tục bắt vài người dạy đếm số. Lần này, ngược lại có không ít người ngồi bên cạnh nghe, bao gồm cả vài tiểu thú nhân. Trong đó có một tiểu thú nhân khá nhạy bén với con số, học rất lẹ. Bách Nhĩ vui mừng, lập tức kéo nó tới bên cạnh, định dạy nó trước, rồi để nó dạy cho người khác.
Vì thế sau một thời gian, mọi người trong động, vô luận già, trẻ, á thú hay thú nhân, mỗi người đều như bị mê muội, thấy cái gì cũng đem ra đếm. Đương nhiên chuyện này để sau hãy nói.
Sau khi Bách Nhĩ cảm thấy tạm ổn, liền cho mọi người đi ngủ, chỉ nói ngày mai có chuyện rất quan trọng phải làm. Những người khác không biết, thế nhưng Duẫn, Nặc và Mạc từng hợp tác với y lại đoán được vài phần, không khỏi hưng phấn mà lăn qua lộn lại, mong sao cho trời mau sáng.
Bách Nhĩ đã ngừng luyện công một ngày, lúc này là thời điểm gấp rút trở nên mạnh mẽ, đương nhiên y không chịu tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vì thế y tìm chỗ tương đối yên tĩnh để ngồi thiền. Không qua bao lâu, vĩ lư lại sinh nhiệt, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên không bị ảnh hưởng, thật cẩn thận dẫn dòng khí nóng này theo mạch Đốc đi lên trên. Cơ thể này cấu tạo khác với kiếp trước, y không biết kinh mạch có phải cũng hơi khác không, nên chỉ có thể vừa tu luyện vừa tự mày mò. Đêm nay y không thử đánh vào huyệt vị, mà chỉ cố gắng giữ vững nội tức mỏng manh này.
Sáng sớm hôm sau, dịch tảng đá lớn ở cửa động, quả như Bách Nhĩ dự đoán, có vài con dã thú bị nhốt trong thứ thứ mộc, không thể ra vào.
“Ai nguyện ý ra ngoài gϊếŧ mấy con dã thú kia, người đó sẽ được chia thức ăn.” Không giống hôm qua tiếp tục chia thức ăn cho mỗi người, Bách Nhĩ chỉ mấy con dã thú bị nhốt bên ngoài, thần sắc lạnh lùng nói.
Chỉ có Duẫn, Nặc còn có Mạc đứng bên cạnh y là không chút do dự, sau đó là sáu thú nhân ban đầu quyết định rời đi cùng y, tiếp theo là thú nhân có hài tử cùng bạn đời. Đến cuối cùng, ngoại trừ lão thú nhân không còn sử dụng được nanh vuốt, các thú nhân khác đều nguyện ý ra ngoài, bao gồm cả một tiểu thú nhân chỉ lớn hơn Mục một chút.
Trên mặt Bách Nhĩ không có bất cứ biểu tình gì, trong lòng lại rất cao hứng, ít nhất y biết những người này cũng không phải hoàn toàn mất đi nhuệ khí, tê liệt đối diện với sinh tử. Đương nhiên nếu không có đợt lao động hôm qua, cũng không thể kích phát tính tích cực cùng du͙© vọиɠ sinh tồn của mọi người, mà hôm nay có thể đứng ra chỉ sợ cũng không nhiều người như vậy.
Thêm Mạc cùng tiểu thú nhân kia, tổng cộng có mười lăm người. Bách Nhĩ nhìn qua Mục cùng ba tiểu thú nhân khác đứng cách đó không xa trông mong nhìn mình, nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu không phải bị a phụ của chúng ngăn cản, chỉ sợ chúng cũng muốn gia nhập vào. Mà tiểu thú nhân vào trận tựa hồ là cô nhi. Nghĩ tới đây, trong lòng y không khỏi có chút thương xót.
Bảo á thú nướng lượng thịt cho mười lăm người, ngoài ra nấu thêm mấy nồi củ khổ tử ma. Bách Nhĩ từng nói, chỉ cần nỗ lực lao động liền có thể được chia thức ăn. Cho nên á thú nấu cơm, cùng với tiểu thú nhân, lão nhân hỗ trợ, tuy không có thịt, nhưng đều được chia một bát canh khổ tử ma. Chính y cũng ăn như vậy. Mười lăm thú nhân kia, bao gồm một tiểu thú nhân trong đó là có đủ lượng thịt ăn. Vì thế Bách Nhĩ may mắn chứng kiến tình cảnh ấm áp, thú nhân chia một phần thịt mình được nhận cho bạn đời cùng hài tử của mình, lại bị bạn đời và hài tử ép ăn hết. Từ khi y tới thế giới này, ở trong bộ lạc phần lớn nhìn thấy là sự lạnh lùng, ích kỷ, người mạnh thì sống, lúc này thấy tình cảnh đó, kinh ngạc rất nhiều, đồng thời cũng bất giác nở nụ cười.
“Bách Nhĩ, sao ngươi không ăn thịt?” Mạc chú ý Bách Nhĩ vậy mà cũng chỉ ăn canh khổ tử ma như mấy á thú cùng lão nhân kia, hắn ngạc nhiên hỏi. Trong mắt hắn, Bách Nhĩ hoàn toàn có tư cách hưởng thụ đãi ngộ giống thú nhân. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua. Bách Nhĩ có chút bất đắc dĩ với gia hỏa to mồm này “Buổi sáng ta thích ăn thanh đạm chút.” Mạc gãi cái đầu màu đỏ, cảm giác khó hiểu với ý của Bách Nhĩ. Thanh đạm chút? Mấy củ khổ tử ma đó, ăn mấy bát cũng chẳng no được.
Các thú nhân sau khi ăn xong, đều hóa thành hình thú ra ngoài động. Vì hôm qua sau khi phạt thứ thứ mộc, có vài người bị nhốt bên trong, không thể nào đi ra nổi, vẫn là Bách Nhĩ đi tới dẫn đường. Nên giờ họ không dám đi lung tung, mà tụ lại một chỗ chờ Bách Nhĩ sắp xếp.
Bách Nhĩ nhìn mấy con dã thú bị vây nhốt, tổng cộng có bốn con. Một con thân mình giống hổ, nhưng lại có cái đuôi dài, cường tráng như cá sấu, một con giống mãng xà, lại cả thân bao trùm lớp lông đen dày đặc, dài tới bốn năm trượng, lúc ẩn lúc hiện trong thứ thứ mộc, còn có hai con giống nhau, ngoại trừ bên ngoài có lớp lông dài màu xanh, tựa như hai con cóc có kích thước to hơn cả thú nhân, chân dài vạm vỡ, bụng phình ra, còn có cánh tay sắc bén như lưỡi câu.
Đây đều là những quái vật gì vậy? Da đầu Bách Nhĩ run lên, đang định hỏi, Nặc ở bên cạnh đã giải thích, vừa là nói cho y nghe, vừa là cho Duẫn không nhìn thấy biết.
“Con có cái đuôi to kia gọi là cự vĩ thú, đuôi nó rất lợi hại. Hai con nửa ngồi kia… là đại đỗ thú, nó có thể phun nọc độc, nhưng không nguy hiểm như nhuyễn cốt thú, chỉ làm cho người mất sức lực thôi. Còn cái con thật dài kia là đa túc thú, nó có thể một ngụm nuốt vào vài thú nhân.”
“Đa túc thú?” Bách Nhĩ ngạc nhiên, mấy con trước y còn thể liên hệ giữa tên và hình dáng của chúng, thế nhưng con cuối cùng này, sao có chút…
“Dưới thân nó có rất nhiều chân, vừa ngắn lại vừa thô, nhưng nó chạy rất nhanh, từ chỗ chúng ta nhìn không thấy chân nó đâu.” Nặc hiểu ý của y, vì thế gã nói.
Bách Nhĩ nhíu mày, cảm giác sinh vật nơi này thật khó giải quyết. Mấy con dã thú chưa bao giờ gặp này có thể còn khó đối phó hơn so với tiểu nhĩ thú.
“Nhược điểm của chúng ở đâu?” Nếu những người này đã tin tưởng y, y đương nhiên muốn dùng khả năng lớn nhất bảo vệ an toàn cho họ.
“Đuôi của cự vĩ thú là lợi hại nhất, nhưng nếu cắt đứt đuôi nó, nó đi đường sẽ lảo đảo, không xác định được phương hướng. Đại đỗ thú có độc, móng vuốt của nó cũng rất ghê gớm, nhảy lại cao, xa, có điều nếu cắt ngang bụng nó, nó sẽ chỉ lo nhét lại mấy thứ từ bụng rơi ra, thời điểm đó có gϊếŧ nó, nó cũng sẽ không phản kháng. Còn đa túc thú…” Bách Nhĩ rốt cuộc biết động vật nơi này kỳ dị bao nhiêu, có thể nói là chưa bao giờ nghe qua, chưa bao giờ nhìn thấy. Chú ý thấy Nặc dừng lại, y liền hỏi “Nhược điểm của đa túc thú?” Nặc lắc đầu “Chúng ta chưa biết đa túc thú có nhược điểm gì, chống lại nó, không có ai sống sót cả. Lần kết quả tốt nhất, là mất rất nhiều thời gian để gϊếŧ nó, mà mấy thú nhân đó cũng không còn ai sống hết.” Ngụ ý của gã là tốt nhất đừng có trêu vào nó.
Bách Nhĩ nheo mắt, không tiếp tục đàm luận chuyện này, mà xoay người nhìn về phía các thú nhân vẫn chờ y.
“Tuy trên người các vị ít hay nhiều đều không trọn vẹn, không thể săn bắt như thú nhân bình thường. Thế nhưng chỉ cần phối hợp tốt với nhau, đều có thể bắt gϊếŧ con mồi. Trên đời này không có gì là không làm được, chỉ cần mọi người dám làm thôi.” Ngữ khí của y rất bình thản, nội dung lời nói lại là những gì chưa ai nghe qua, bao gồm Duẫn Nặc đã từng hợp tác với y. Ngay cả trong mắt Mạc cũng lộ ra tia khó hiểu, chung quy không có thú nhân nào dám cam đoan chính mình một đời không bị thương, không bị tàn phế. Đối với các thú nhân mà nói, một khi tàn phế, mạng sống cũng rơi vào bóng đêm, mà lời của Bách Nhĩ lại mở ra một cánh cửa khác cho họ. Đương nhiên những lời đó vẫn chưa đủ, mà còn cần những người có sức lực giống họ chứng minh nữa.
Vì thế Bách Nhĩ kêu Duẫn Nặc phối hợp ăn ý với mình, lại gọi một thú nhân nửa điếc, cùng một thú nhân thiếu một cánh tay, thấp giọng dặn vài câu, liền cho họ cầm gậy gỗ đã đếm đi vào trong trận.
“Những người khác có thể xem trước, nhìn xem họ giải quyết con cự vĩ thú kia thế nào.”
Các thú nhân ở lại, *** thần đều căng lên, mắt nhìn không chuyển vào bốn người đã tiếp cận cự vĩ thú, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng khẩn trương. Bọn họ nghĩ, nếu ngay cả Duẫn mù cả hai mắt còn có thể làm được, họ đương nhiên càng có khả năng làm. Về phần Mạc, tuy rằng sớm nóng lòng muốn thử, thế nhưng vẫn cố gắng kiềm chế ý muốn xông lên, hắn biết rõ Bách Nhĩ làm vậy là vì muốn tìm một con đường sống cho thú nhân tàn phế, thế nên đương nhiên hắn không thể nhảy vào quấy nhiễu.