Trái đi bảy bước, quẹo phải đi năm bước, một con chó ngao mắt xanh, đầu nhọn… không, là tiểu nhĩ thú đang khó chịu cắn một gốc cây đại thụ, hiển nhiên nó đã nhận ra dù đi thế nào thì cũng sẽ trở lại vị trí ban đầu, vừa không thấy con mồi tản ra mùi máu tươi đâu, vừa không thấy đồng bạn, nó bắt đầu hoang mang.
Thời diểm Duẫn cùng Bách Nhĩ xuất hiện, nó lập tức phát hiện, đôi mắt hung ác quay lại nhìn. Từ lúc Duẫn được Bách Nhĩ dẫn tới bước cuối cùng, hắn liền phán đoán ra vị trí của tiểu nhĩ thú, không đợi nó tấn công, hắn đã bổ nhào tới, mở miệng cắn vào nơi hẳn là cổ của nó, bởi vì tiểu nhĩ thú trở mình, một miếng này liền dừng trên mông nó. Tiểu nhĩ thú gào một tiếng, quay đầu muốn cắn ngược lại.
Bách Nhĩ vỗ trán, đồng thời chộp nhanh gai thú trong tay, chuẩn bị nếu một người không được y liền xông tới phía trước hỗ trợ.
May mà thân hình Duẫn đủ lớn, thêm lực nhào qua, dù tính sai, vẫn ngăn được tiểu nhĩ thú phản công lại, tuy trên lưng bị cắn một phát, nhưng cũng chỉ như gãi ngứa, vì thế theo tiếng động, quyết đoán bồi thêm một nhát. Tiểu nhĩ thú giãy dụa mấy cái liền đoạn khí.
Lúc máu tươi trượt vào trong khoang miệng, trong tích tắc đó, Duẫn đột nhiên cảm thấy tâm huyết cùng hào khí đã lâu trước kia ùa về trong cơ thể, cả người nhất thời tràn ngập sức mạnh, chỉ cảm thấy trên đời này rốt cuộc không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
“Bách Nhĩ, tiếp theo.” Ném thi thể tiểu nhĩ thú, hắn trở lại bên cạnh Bách Nhĩ, khí phách dâng trào, hô.
Đây đương nhiên không phải là dã thú đầu tiên hắn săn được, cũng không phải dã thú hung mãnh nhất hắn từng săn, mà là con thú đầu tiên hắn tự mình săn được sau khi bị mù, điều này chứng thực dù mắt hắn có mù, chỉ cần động não nhiều hơn hắn vẫn có thể vồ bắt con mồi, không thể nghi ngờ đó chính là mở ra một thế giới mới trước mắt hắn, khiến hắn không thể nào không hưng phấn được.
“Thương thế của ngươi…” Bách Nhĩ chỉ ngón tay, dò xét vết thương trên lưng hắn, thấy vài dấu răng sâu hoắm, nhưng da thịt cũng không bị xé toác ra, khiến y cũng yên tâm hơn.
“Có là gì đâu.” Duẫn không để ý nói, ngược lại không phải hắn cố gắng chống đỡ, mà là vết thương như vậy đối thú nhân mà nói quả thật không có ảnh hưởng gì. Thấy hắn không giống làm bộ, lại đầy chờ mong đại sát một hồi, Bách Nhĩ thoáng cân nhắc tình thế trước mắt, liền đồng ý tiếp tục. Nếu không phải y tự biết hiện tại mình chưa thể đối phó với tiểu nhĩ thú lớn như chó ngao, cũng sẽ không để Duẫn ra tay. Nhưng bây giờ Duẫn cho y cảm giác, tựa hồ trong đó là rất thích thú. Khiến y không khỏi nhớ tới vài bộ hạ trước kia của mình, rõ ràng vết thương chồng chất trên người, lại vẫn xin lệnh xuất binh, cuối cùng trên chiến trận đó… Y không để mình nghĩ tiếp nữa.
Hai người chọn tấn công những con tiểu nhĩ thú đơn độc, bởi vì có kinh nghiệm lần đầu, nên Duẫn phán đoán vị trí của tiểu nhĩ thú ngày càng chính xác, động tác cũng ngày một gọn gàng, linh hoạt, từ con thứ tư trở đi, dường như đều là cắn một nhát là xong, cũng không bị thương nữa.
Khi Nặc dẫn hơn mười thú nhân xuất hiện, nhìn thấy chính là cảnh tượng: Tiểu nhĩ thú phân làm tốp năm tốp ba ở trong rừng, cùng với Duẫn đang đánh gϊếŧ tiểu nhĩ thú, và Bách Nhĩ thản nhiên đứng cách đó không xa.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều tiểu nhĩ thú như vậy, các thú nhân tiến đến không khỏi rối loạn một trận, Nặc khẩn trương, không quan tâm những người khác, liền xông vào phía trước. Các thú nhân khác thấy thế, cũng áp chế khϊếp sợ trong lòng, đồng loạt biến thành hình thú, chạy về hướng Duẫn đang tấn công.
Trong mê trận đột ngột có thêm rất nhiều thú nhân, Bách Nhĩ dĩ nhiên không thể nào không phát hiện, thế nhưng mãi tới khi Duẫn giải quyết con tiểu nhĩ thú trước mặt, y mới cười nói “Nặc dẫn người tới rồi, chúng ta phải ra nghênh đón mới phải phép chứ.” Nếu không chỉ e những thú nhân đó cũng rơi vào kết cục giống như tiểu nhĩ thú, nóng nảy lên sẽ hủy thế trận của y, vậy liền sẽ không ổn.
Sau khi Bách Nhĩ cùng Duẫn tiếp ứng, một số thú nhân u mê đảo quanh tại chỗ, một số gặp phải tiểu nhĩ thú đồng dạng bị nhốt mà chiến đấu đều được giải cứu thành công, mặc dù bị chút thương, nhưng cũng không đáng lo ngại. Trong quá trình này, bởi vì có các thú nhân ra tay, còn thuận đường giải quyết non nửa tiểu nhĩ thú.
Khi hơn mười thú nhân cùng Bách Nhĩ tới giữa trận pháp, nhìn thấy chỗ đó có thi thể trường giác thú chất thành một ngọn núi nhỏ, trong mắt họ đều lộ ra kinh ngạc cùng thần sắc không thể tin. Tuy tin rằng Nặc không lừa bọn họ, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, trong đó khϊếp sợ so với lúc trước Duẫn cùng Nặc biết Bách Nhĩ săn được niết thố có thể gấp trăm lần.
“Trước hết giải quyết đám tiểu nhĩ thú còn lại đi.” Người lên tiếng là Đồ, dũng sĩ đệ nhất bộ lạc. Đến lúc này, hắn cũng nhận ra chút kỳ lạ tại nơi trước mắt này, tựa hồ chỉ có Bách Nhĩ và Duẫn có thể tự do ra vào, mấy con tiểu nhĩ thú kia hiển nhiên giống bọn họ lúc trước, bị vây khốn trong đó.
Nặc nhìn về phía Bách Nhĩ, đôi mắt nâu phát ra ánh sáng kỳ dị, như là sùng kính lại như là nghi hoặc. Gã không quên lúc mình rời đi, bản thân còn có thể tùy ý, vui vẻ chạy tới chạy lui trong rừng, hiện tại biến thành như vậy, nếu nói không phải Bách Nhĩ làm, gã sẽ không tin đâu. Nhận được ánh mắt của gã, Bách Nhĩ mỉm cười “Được rồi. Các ngươi định cùng nhau hay là chia ra hành động?” Dừng lại, y nhìn về phía tiểu nhĩ thú bắt đầu nóng nảy vì cảm giác tộc loại của nó bị gϊếŧ, sau đó đề nghị “Tốt nhất đừng hành động một mình, có lẽ các ngươi có năng lực một mình đối phó với nhiều tiểu nhĩ thú, nhưng có thể không bị thương thì vẫn không nên để bị thương.”
Lúc đến, bởi vì vội vã lên đường, Nặc không có tâm trạng kể quá trình đi săn cho các thú nhân, bởi vậy khi các thú nhân nhìn thấy Bách Nhĩ thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, mà á thú này không những không biết ngoan ngoãn đứng một bên, mà còn dám nói chen vào khi các thú nhân thảo luận cách gϊếŧ chết tiểu nhĩ thú, điều này khiến một vài thú nhân có năng lực có chút không thoải mái. Dù sao ở đây trong mắt các thú nhân, một á thú làm sao mà hiểu được cách đối phó với tiểu nhĩ thú.
“Ta với Tát cùng nhau.” Mở miệng vẫn là Đồ. Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng hắn lại phát hiện Duẫn cùng Nặc đồng tình với ý kiến của Bách Nhĩ, hơn nữa nhìn thoáng qua hai người họ tựa hồ rất nghe lời á thú này. Cộng thêm nhiều ngày trước một mình Bách Nhĩ ra ngoài, lại yên bình trở về, thậm chí còn săn được một con niết thố, hắn đã sớm không dám coi thường á thú này rồi.
Hắn được xem như là thủ lĩnh trong đám thú nhân trẻ tuổi, hắn đã đi đầu tiếp nhận ý kiến của Bách Nhĩ, các thú nhân khác dù trong lòng có xầm xì cũng không nói gì nữa, đều cùng hảo hữu của mình hoặc người khi săn thú có sự phối hợp ăn ý mà kết thành một đội. Mười lăm thú nhân cộng thêm Nặc cuối cùng chia thành sáu đội, ngoại trừ Đồ và Tát, thêm một đội là hai người, còn lại bốn đội đều là ba người. Duẫn vốn cũng muốn gia nhập, nhưng lại bị Bách Nhĩ ngăn cản. Còn lại cùng lắm là bốn năm mươi con tiểu nhĩ thú, mười sáu thú nhân giải quyết dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần hắn góp phần vào.
“Chỗ này cũng cần nhân thủ, để tránh tiểu nhĩ thú chạy trốn vào, phá hủy thịt trường giác thú.” Y nói với Duẫn như vậy “Hơn nữa, hôm nay ngươi đã gϊếŧ hơn mười con tiểu nhĩ thú rồi, không cần lo lắng có người vượt qua đâu.” Câu sau tuy là sự thật, nhưng cũng không gạt bỏ ý muốn trấn an hắn.
Hơn mười con là bao nhiêu, Duẫn không có khái niệm, thế nhưng nghe khẩu khí của Bách Nhĩ, hiển nhiên ý là rất nhiều, hắn lập tức cao hứng, cũng không so đo chuyện bé là mình không thể cùng mọi người gϊếŧ tiểu nhĩ thú nữa. Với lại, hắn cũng tự hiểu, nếu cùng đám thú nhân trẻ tuổi đó, có lẽ hắn không có cơ hội xuất thủ.
Nghe được đối thoại của hai người, Đồ như có chút đăm chiêu nhìn về phía Bách Nhĩ, sau đó quay đầu, nhìn lại ánh mắt đồng dạng nghi ngờ của Tát.
“Ai biết đếm số?” Nghĩ tới tình trạng của Duẫn, trong lòng Bách Nhĩ vẫn còn chút hi vọng sót lại, hỏi các thú nhân đang ở hình thú với đủ màu sắc.
Các thú nhân nhìn nhau, không hiểu sao y lại toát ra một câu hỏi chẳng liên quan gì, có thú nhân còn chẳng thèm để ý tới y, chỉ gọi Duẫn, bảo hắn nói cho bọn họ mảnh rừng này phải đi sao mới không bị vây nhốt.
Duẫn không nói gì, lại nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, biểu hiện hắn hiện tại rất mất hứng. Nặc im lặng rời khỏi nhóm thú nhân được phân tới, đứng bên cạnh Bách Nhĩ. Ngược lại Bách Nhĩ không hề tức giận. Y nhớ hồi mình mười lăm tuổi, mới gia nhập quân đội, bởi vì trong quân có vài nguyên nhân không thể nói, mà được phá cách đề bạt làm đội trưởng của một đội mười người, tất cả các thủ hạ đều là lính cũ từng trải. Tình cảnh lần đầu tiên truyền lệnh so ra còn đặc sắc hơn. Hiện tại, y đang chiếm lợi thế, cần gì phải vội nổi giận chứ?
“Đếm số là cái gì?” Đồ đột nhiên hét lớn một tiếng, trấn áp giọng nói của thú nhân kia xuống, sau đó hỏi Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ day thái dương, không đáp lại, mà tự hỏi chính mình sao lại hỏi câu ngu ngốc thế “Có thể đếm được chỗ này có mấy con trường giác thú không?” Đồ không biết tại sao y lại tiếp tục hỏi chuyện không liên quan, nhưng hắn vẫn nhìn qua đám trường giác thú chất đống kia, phun ra hai chữ “Rất nhiều.” Thật sự là rất nhiều, bọn họ chưa bao giờ đánh được nhiều trường giác thú trong một lần như vậy.
Được rồi. Bách Nhĩ cảm thấy mình không nên ôm hi vọng nữa. Y suy nghĩ một lát, liền bảo Nặc đi tìm nhiều nhánh cây tới, sau đó bẻ thành từng đoạn.
“Bên này là trái, bên này là phải.”
“Đi một bước, ném một cây… biết chưa? Ném cái cây trong tay ngươi, thì rẽ trái, đi về phía trước, ném cây trong tay hắn, trước khi ném xong vẫn đi về phía trước…”
Bách Nhĩ suy nghĩ một phương pháp tự nhận là tương đối đơn giản, không cần bọn họ đếm bước chân của mình cũng có thể thuận lợi đi tới địa điểm chỉ định. Đương nhiên, tiền đề là bọn họ chịu nghe lời y nói. Đối với điểm này, y ngược lại không cần bận tâm, bởi vì Đồ cùng Tát không có hỏi nhiều, mà nhận số gậy gỗ đã được đếm trước, rồi xuất phát.
Thời điểm nhìn bọn họ chống lại tiểu nhĩ thú, các thú nhân khác cũng không ngẩn ra đó, mà sôi nổi chen tới trước mặt Bách Nhĩ nhận gậy gỗ. Đương nhiên cũng có thú nhân không tin, cầm gậy gỗ nhưng không đi theo chỉ thị, kết quả dĩ nhiên là bị vây khốn. Đối với thú nhân như vậy, Bách Nhĩ ngỏ lời, có thể cho họ nghỉ ngơi một chút.