Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 1: Giáo chủ Ma giáo xui xẻo nhất trong lịch sử

Chiều hôm u ám, đoạn nhai sừng sững. Hiểm phong kỳ tuấn, quấn bện vào nhau.

Đoạn nhai không biết tên này phảng phất đã nằm yên lặng giữa mộ sắc âm u ngàn vạn năm, chưa từng bị hồng trần quấy nhiễu.

Chỉ có cự thạch thương tùng, rêu xanh cành khô, bầu bạn cùng tước điểu hùng ưng, hướng ra trời đất mênh mông.

Cho đến năm này, tháng này, ngày này, một tiếng thét dài rung trời, vang động núi sông nọ.

Lại giống như, ngàn vạn năm chờ đợi, chỉ vì một khắc này bừng tỉnh, muôn vàn năm trầm tịch, chỉ vì sấm sét một chớp mắt này.

“Ha ha ha ha, ta cuối cùng đã luyện thành thần công.”

“Từ nay về sau, dưới thiên hạ này, ai có thể là địch thủ của ta.”

“Võ lâm? Giang hồ? Chính đạo? Danh hiệp? Đám ngụy quân tử các ngươi cứ nhìn ta sát lục thiên hạ đi.”

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười điên cuồng vang vọng giữa quần sơn “Từ sau hôm nay, ta sẽ tung hoành thiên hạ, không bao giờ bại nữa.”

Theo tiếng cười ầm ĩ, núi sụp đất lõm, chim chóc bay loạn, hùng ưng lao đi trốn, giống như thiên địa vạn vật đều chấn động vì sát khí khoảnh khắc này. Lại giống như sinh linh nhân gian đều đã cảm giác được, nhân thế nhất định không thể tránh khỏi một trường gϊếŧ chóc.

Nếu như, không phải là… bỗng nhiên mà đến kia…

Có lẽ tương lai giang hồ thật sự sẽ chỉ còn một biển máu.

Song một bóng đen từ trên vách núi đột nhiên rơi xuống, khiến cho hết thảy từ đấy sửa đổi.

Tiếng cười càng lúc càng khỏe: “Hay lắm, đây là vật thử công trời cao ban cho ta.”

Nam tử cao lớn dưới vách đá dựng đứng, mái tóc dài bạc trắng như tuyết che hết dung nhan, một thân cẩm y cũng vì nhiều năm vây dưới vách núi mà bẩn thỉu, lão đưa tay bổ ra một chưởng, xa xa hướng đến bóng người đang từ trên trời rơi xuống kia.

Chỗ kình phong nổi lên, đại thụ dưới vách núi đều rụng lá gãy cành.

Người đứng đầu Ma giáo, đệ nhất hắc đạo thiên hạ hiện nay, tên Địch Tuyệt, đủ khiến con nít nửa đêm ngừng khóc. Năm đó huyết chiến liên trường, võ lâm các phái cao thủ tổn thất gần hết, mới vất vả đuổi được thế lực Ma giáo đến vùng cùng sơn ác thủy. Mà vị đệ nhất cao thủ hắc đạo này sau khi chịu nhục lại một mình viễn tuần, chẳng những nhân vật chính đạo thiên hạ không biết tăm tích, đến cả đệ tử Ma giáo cũng không cách nào liên lạc được với lão.

Không ai hay biết, lão vì báo đại thù mà một mình bế quan dưới đáy đoạn nhai này hai mươi năm, khổ luyện thiên ma đại pháp uy lực lớn nhất Ma giáo. Đến hôm nay cửu chuyển công thành, lão rất tin, cho dù lại gặp thiên hạ chính đạo liên thủ vây quét, cũng đủ để ứng phó một cách dễ dàng. Lúc này lão lòng đầy oán hận bụng đầy kích động, hận không thể tức khắc quay lại hồng trần, tái khởi sát lục, khiến giang hồ từ đó máu chảy ngàn dặm.

Ngay lúc này, trên đoạn nhai lại rơi xuống một người, với tính tình của vị ma tôn cái thế này, tất nhiên phải xem đây là kẻ đầu tiên thử công.

Lão tràn đầy lòng tin như thế, tiện tay vung lên, hoàn toàn cho là chưởng này hạ xuống, người tới cho dù là minh chủ của võ lâm chính đạo hiện nay, dưới thiên ma đại pháp lão khổ luyện mà thành, cũng sẽ nháy mắt bị bổ nát.

Song, chuyện ngoài dự kiến của lão, từ đấy phát sinh.

Người giữa không trung kia tay chân luống cuống, hoa chân múa tay, liên tục kinh hô, cố tình may mắn thế nào, khoảnh khắc bị một chưởng của lão đánh trúng cũng đưa tay, vừa vặn đối lại thủ chưởng của lão.

Từ đó, chuyện khó tin nhất đã xảy ra.

Nội lực cường đại của thiên hạ đệ nhất ma công đánh ra, lại như trâu đất xuống biển, nháy mắt vô tung, trái lại chân lực trong chưởng của người nọ như triều như biển, kinh đào hãi lãng, không thể ức chế, không thể đoạn tuyệt, thậm chí không thể thoáng ngăn cản.

Địch Tuyệt thậm chí không kịp suy nghĩ, không kịp kinh ngạc, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị đẩy lùi ra.

Khoảnh khắc song chưởng của hai người vừa giao nhau, cả đáy nhai chấn động mãnh liệt, đại địa nứt ra lỗ hổng đáng sợ dài đến mấy trượng, ngoài đoạn nhai, tiểu thôn trang dưới chân núi đều chấn động, thôn nhân thuần phác chỉ nghĩ là động đất, kinh hoảng chạy trốn tứ xứ, lại chẳng ngờ chấn động như vậy chỉ thoáng cái đã không một tiếng động, thôn nhân kinh hồn chưa định kinh ngạc rất lâu, mới dám về nhà. Lần kịch chấn không hiểu này, từ đó trở thành đề tài trà dư tửu hậu của thôn nhân, những lý do liên quan, nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn, thậm chí đời sau có thể được nghe vô số phiên bản truyền thuyết mỹ lệ, từ thần tiên, yêu ma, quỷ quái, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà dẫn phát trận địa chấn kỳ lạ.

Song khoảnh khắc này, người rơi xuống đoạn nhai, rớt bịch xuống đất, sau đó bị bụi đất do cự chấn nổi lên che kín cả mặt mũi, cả người lập tức bụi lem nhem.

Y giãy giụa bò dậy, chẳng chút nghĩ ngợi xông về trước. Vừa sặc bụi mà ho khan kịch liệt, vừa cố gắng chạy đến chỗ Địch Tuyệt ngã, xông thẳng đến bên cạnh lão: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là ta không tốt, ta không nên cưỡi ngựa ngủ gật, ta không nên hồ đồ mặc ngựa đi lung tung, cư nhiên chạy lêи đỉиɦ đoạn nhai.”

Y một tay đỡ Địch Tuyệt dậy, ra sức vỗ ngực thuận khí cho lão, một tay cố gắng múa may bốn phía muốn xua bụi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đăm đăm như nhìn quỷ của Địch Tuyệt.

Không có khả năng này, tuyệt không có khả năng này. Cho dù hai mươi cao thủ đứng đầu võ lâm thiên hạ hiện nay liên thủ hợp nội lực, cũng tuyệt đối không có khả năng một kích hoàn toàn đánh tan thiên ma thần công. Đây là ai, đây rốt cuộc là ai?

“Bất quá, nói thật, ông cũng có chút lỗi. Ông chạy đến đây luyện thiên ma đại pháp gì đó hả? Ông không biết thiên ma cửu chuyển mà trăm kiếp sao? Thiên ma đại pháp, cửu tử nhất sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch hủy sạch. Mà cho dù đại pháp luyện thành, cũng cần trầm ngưng định khí, chậm rãi dung hợp hoàn toàn nội lực kinh thế tu được với thân thể mình, giữa lúc này, nếu bị phản chấn, tuyệt đại lực lượng thiên ma phản lại bản thân, dù là thần tiên cũng khó cứu. Ông luyện thành rồi thì thôi, mau mau tìm một chỗ ngồi xuống định khí đi, làm gì kêu rống ầm lên hù chết người. Ngựa của ta bị ông dọa điên, ở trên đỉnh núi hất ta từ trên lưng ngựa rơi thẳng xuống vách núi. Ông lại chẳng cần biết đúng sai đánh tới một chưởng, ta lúc ấy đâu biết ông đang luyện thiên ma đại pháp, không cẩn thận liền tiếp ông một chưởng, giờ thì hay rồi, ông chết chắc rồi, ta phải làm thế nào mới được đây?” Người nọ gấp đến độ vừa giậm chân, vừa kêu ầm, vừa than vắn thở dài.

Ánh mắt Địch Tuyệt vẫn còn đăm đăm, không có khả năng, không có khả năng, lão là ai, lão là Địch Tuyệt, là Ma giáo chi chủ, là ma đầu đệ nhất thiên hạ, là tội phạm truy nã mười một nước, là kẻ thù chung của thiên hạ chính đạo, là ác mộng của tất cả chính nhân quân tử. Cho dù chết, cũng phải chết trận oanh oanh liệt liệt, cho dù chết, cũng phải chết dưới sự vậy quét của chính đạo, cho dù chết, cũng phải thuận tay đem theo tính mạng mười mấy cao thủ chính đạo, dù có thảm hơn, chí ít cũng phải chết dưới âm mưu chính đạo khổ tâm chuẩn bị, tuyệt không đến mức vì tên đần cưỡi ngựa ngủ gật nào đó, không cẩn thận để ngựa chạy lên vách đá mà chết.

Thiên ma kình bị phản chấn đâm loạn trong cơ thể, thân thể lão run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng xanh không còn giống người, lão ra sức túm chặt vạt áo người nọ, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi là ai? Là ai sai sử ngươi tới, các ngươi làm sao biết ta luyện công ở đây, các ngươi làm sao biết thiên ma đại pháp khi mới thành không thể phản chấn, vì thành tựu thân nội lực này của ngươi, chính đạo đã phế bao nhiêu cao thủ? Âm mưu này các ngươi định từ lúc nào?”

Người nọ hết sức buồn bực nói: “Ta nói chính là lời thật, sao ông không chịu tin. Ta thật sự là không cẩn thận ngủ gật, để ngựa tự mình chạy lên đây. Nội lực của ta vốn đã đệ nhất thiên hạ, có gì kỳ lạ, thiên hạ chỉ có võ công ta chưa luyện, không có võ công ta không biết, ta vừa giao chưởng lực với ông, vừa cảm giác được chân khí lưu động, khí cơ vận hành, liền biết ngay ông luyện công gì, công lực tới tầng thứ mấy rồi. Tiếc là nội lực của ta vận dụng còn chưa linh hoạt, không thể trong thời gian ngắn nhất, kịp thời thu lại tất cả nội lực, tránh cho ông bị phản chấn. Bất quá, chúng ta trước tiên phải nói rõ. Ta thừa nhận, cái chết của ông ta cũng có lỗi, nhưng ông cũng có một nửa trách nhiệm, không thể đổ hết cho ta.”

Toàn thân Địch Tuyệt bởi vì bị chân lực xung đột mà run rẩy kịch liệt, răng cũng vang cành cạch: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người nọ nghĩ, cái người tội nghiệp này thật sự sắp chết rồi, coi, cả răng cũng run cầm cập thế này. Y tuyệt đối không thể ngờ, đây biết đâu là Ma giáo chi chủ hận y đến nghiến răng nghiến lợi. Y thành khẩn nói: “Ta là Phó Hán Khanh, không cẩn thận hại chết ông thật sự xin lỗi, bất quá, bởi vì đây là ngộ sát, hơn nữa bản thân ông cũng phải chịu trách nhiệm nhất định, cho nên ta nghĩ, theo lý thuyết, ta không cần đền mạng, đương nhiên nếu ông đòi bồi thường, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ta sẽ tận lực làm được cho ông.”

Địch Tuyệt đột nhiên chấn động, phun ra một hơi, kéo tay Phó Hán Khanh, lại thình lình dùng sức: “Trong tên của ngươi, có một chữ hán?”