Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 1 - Chương 37: Cách thế kỳ duyên

Đời này, mọi người nghĩ đủ mọi phương pháp bảo đảm an toàn cho A Hán. Mẫu thân của A Hán, là một người đàn bà mới góa chồng mà mọi người chọn tới chọn lui. A Hán mồ côi từ trong bụng mẹ. Phụ nhân ngoài bốn mươi mới mang thai, lại biết mình là quả phụ, để tránh thị phi bèn về quê ẩn cư, bình thường chỉ trông vào mấy mẫu ruộng nhà chồng để lại mà sống qua ngày, cực ít kết giao với người. Tự nhiên giúp A Hán tránh được rất nhiều phiền toái.

Mẫu tử hai người sống dựa vào nhau, A Hán tuy lười biếng nhưng bổn phận làm con vẫn làm tròn. Phụ nhân thấy ái tử chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài du ngoạn quậy phá, luôn ở trước gối làm bạn, càng thêm vui vẻ, đối với quả phụ cô đơn, cách tuyệt với đời thế này mà nói, nhi tử, có thể nói là chỗ gửi gắm tình cảm duy nhất.

A Hán theo tri thức mình biết, chậm rãi từng chút một, không dấu vết, thay đổi dung mạo, phụ nhân tuổi tác lớn dần, mắt mờ dần, cũng chẳng nhìn ra sai khác.

Khi A Hán vừa được mười lăm tuổi, phụ nhân vì bệnh tật mà mất, để lại cho A Hán một trạch viện, ít ruộng đất. A Hán chỉ cần đúng hạn ra ngoài thu tô là cũng đủ sống những ngày không lo ăn uống.

Lúc mẫu thân còn sống, người lui tới đã ít, một năm cũng hiếm gặp mấy thân hữu đến thăm, láng giềng ở quê cũng ít kết giao.

Hần như chẳng có người nào chú ý diện mạo của y, mà A Hán cũng không còn phải tùy thời vất vả dùng phương thức phức tạp nhất để dịch dung cho mình, chỉ tùy tiện làm cái mặt nạ phỏng theo da người tự mình đeo lên, thôn nhân cũng không thể phát giác dung mạo vị thiếu gia kia đã có biến hóa. Dù có người láng máng nhớ y trước kia dường như không phải như vậy, cũng chỉ cho là nam hài lớn lên thân thể có biến hóa, chẳng để trong lòng.

Cuộc sống của A Hán cực nhàn nhã, y đột nhiên phát hiện, a, hóa ra muốn có ăn có ngủ không làm việc kỳ thật đơn giản như thế, hoàn toàn không vất vả như Trương Mẫn Hân nói. Song, năm tháng khoái hoạt thế này cũng chẳng kéo dài quá lâu.

Lúc máy tính trung ương của Tiểu Lâu nhắc nhở, y hơi sửng sốt. Hai đời trước đều trực tiếp cho y đầu thai đến bên cạnh người có tính cách phù hợp với luận đề, hoặc cho người có tính tình tương tự nhặt được, đời này, để tránh cho y chịu quá nhiều thương tổn, đã cho y một hoàn cảnh cực tự do và cực hạnh phúc, song cuối cùng nhiệm vụ liên quan đến luận văn vẫn phải đến.

Đêm đó, y ra ngoài, đến bờ sông, lẳng lặng chờ đợi. Y sở dĩ muốn chọn luận đề kia chẳng qua là để có ăn có uống không cần làm việc, mà hết thảy đều có thể đạt được rồi, lại không thể không hoàn thành luận văn. Y chờ đợi trong bóng đêm, đời này, người máy tính tìm kiếm cho y, phù hợp với tiêu chuẩn tàn nhẫn ích kỷ cay nghiệt bạc tình sẽ là ai?

Nhìn trong bóng đêm có thứ gì đó xuôi dòng mà đến, y cầm một cành cây đủ dài, nháy mắt chợt ngỡ ngàng, tình này, cảnh này, như từng quen biết, nhưng lại lập tức quên mất.

Dưới ánh trăng lờ mờ, người được y vớt lên bờ kia, khuôn mặt hoàn toàn trọn vẹn. A Hán cúi đầu nhìn, phảng phất rất lâu rất lâu về trước, cũng vào một đêm như vậy, dòng sông như vậy, y từng cứu lên một người dung nhan tương đồng.

Điều bất đồng duy nhất, chỉ là A Hán hiện tại đã có nội lực mạnh đến khó tin. Y chưa từng phân tranh với người, nhưng khí lực của y đã mạnh đến mức có thể nhổ cây đẩy đá, ánh mắt y có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, động tác của y có thể nhanh hơn mấy lần người bình thường.

Cho nên, vác một hán tử cao lớn về, ném lên giường, thoa thuốc băng bó, đều không còn là việc khó. Làm xong công tác trong tay, y bèn đẩy người bị thương vào trong giường, bản thân trực tiếp cởi đồ lên giường, đại mộng nặng nề.

Lúc tỉnh lại, đối thẳng một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, thanh âm của người nọ trầm ngưng bình định thong dong: “Thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ, cái ơn cứu giúp, để Địch Tĩnh sau này báo đáp.”

A Hán lẳng lặng nhìn y: “Ngươi họ Địch?”

Địch Tĩnh hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của A Hán, không biết vì sao, lòng chợt giật mình, chẳng lẽ y đoán được ta là…

Nhưng mà A Hán không chờ y trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta họ Triệu, bất quá, ngươi có thể gọi ta là A Hán…”

Khuôn mặt Địch Tĩnh chợt biến, trong mắt bắn ra thần quang, nhìn A Hán chòng chọc rất lâu, nhìn ánh mắt bình tĩnh yên triệt của A Hán không hề chớp mắt, sau đó chợt lấy tay chế uyển mạch của A Hán: “Ngươi là ai, có ý đồ gì, làm sao ngươi biết…”

Nội lực cường đại trong cơ thể A Hán lập tức sinh cảm ứng, trong chân khí cuồn cuộn, Địch Tĩnh kêu lên một tiếng, lùi liền ba bước, vẻ mặt kinh hãi, nhìn A Hán không dám tin, khàn khàn nói: “Võ công của ngươi…”

Y chẳng còn khí lực để nói tiếp, phun ra một búng máu, chợt bất tỉnh dưới đất.

A Hán hết sức buồn bực kéo y dậy, một lần nữa quẳng lên giường, cái kẻ luôn lười nhác là y, không thể không ra ngoài mời đại phu đến xem bệnh cho cái tên hộc máu. Thật là, một thân thương tích còn chưa khỏi, đã túm túm rống rống cái gì, ta hiện tại nội lực mạnh thế này, lại không giỏi khống chế lắm, không cẩn thận gϊếŧ chết người thì thảm lắm.

Địch Tĩnh sau khi được đại phu dùng thuốc cứu tỉnh, không có động tác hoặc ngôn ngữ quá đáng gì nữa, chỉ nói là bị thương, đầu óc mơ hồ, sinh ảo giác, cũng chẳng biết đang làm gì. A Hán xưa nay lười nhác, cũng chẳng hỏi. Địch Tĩnh đã không việc gì, cuộc sống của A Hán tự nhiên khôi phục như thường, tiếp tục ăn ăn uống uống vô công rồi nghề.

Địch Tĩnh thấy cuộc sống của A Hán đơn giản mộc mạc đến cực điểm, một ngày ba bữa, sẽ có điền hộ đưa ít thức ăn đơn giản cho y, bình thường cách hai ba ngày, lại có điền hộ đến giúp y quét dọn nhà cửa, những việc này đều tính trong điền tô, cứ thế một mình ăn không ngồi rồi lãng phí cuộc sống.

Địch Tĩnh vừa dưỡng thương vừa đùa giỡn tán gẫu với A Hán, tuy không dám tùy tiện lôi lôi kéo kéo, túm túm bắt bắt A Hán nữa, bất quá trong ngôn ngữ, không thể thiếu khéo léo dò hỏi lai lịch và nội lực của A Hán.

A Hán đối với gia thế nhà mình, tất nhiên là thản nhiên cho biết, về phần nội lực, chỉ nói là một bằng hữu dạy cho, bằng hữu này có nói ngươi cũng chẳng biết, muốn hỏi tường tận, y chỉ lắc đầu nói, ta đã đáp ứng không nói với người, rồi chẳng nhiều lời nữa.

Mà Địch Tĩnh cũng không dám hỏi quá nhiều, lại tùy ý nói chuyện khác.

Địch Tĩnh dường như là một người rất bận rộn, thương vừa khá một chút đã đi, song cứ cách không bao lâu sẽ đến thăm A Hán, có khi mang rượu ngon, có khi mang thức ngon, nhàn nhã nói chút chuyện thú vị vạn dặm giang hồ. A Hán uể oải nghe, có ăn thì ăn, có uống thì uống, y muốn nói thì cứ để y nói, bản thân buồn ngủ rồi, liền ngáp một cái, uể oải leo lên giường.

Địch Tĩnh giận đến dở khóc dở cười. Có mấy lần muốn lôi A Hán đi ngắm trăng chơi thuyền, đạp hoa du xuân, lại bị nội lực cường đại của A Hán, trong lúc vô ý tự phản chấn bảo vệ mình chấn ra mấy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ.

Nhưng chưa có lần nào, Địch Tĩnh lại bị thương nặng như cái đêm trăng tròn đó.

Khi thiếu niên mặt mày sáng sủa kia đỡ Địch Tĩnh chạy đến, ánh trăng cực thanh cực lạnh, đêm cực khuya cực rét, mà màu máu, chói mắt người.

Máu của Địch Tĩnh, đã nôn đầy một thân, vẫn cười mà ngẩng đầu nhìn A Hán: “Trước lúc chết, có thể gặp lại ngươi, cũng không còn tiếc nuối.”

A Hán nhìn y, sau đó lại nhìn thiếu niên xa lạ kia: “Có phải y sắp chết?”

Thiếu niên vẻ mặt bi phẫn: “Đại ca nội thương trầm trọng, trừ phi có người đả thông kinh mạch toàn thân cho y, bằng không tất chết không nghi, nhưng giữa lúc vội vã, đến đâu tìm cao thủ chí ít có một giáp nội lực kia.”

A Hán đứng dậy, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao đả thông kinh mạch.”

Hóa ra phương pháp đả thông kinh mạch thật sự không khác lắm với tình tiết từng nhìn thấy trên truyền hình trong lúc vô ý, đưa tay để lên lưng đối phương, cẩn thận truyền nội lực, mặc cho đối phương hô hấp dẫn dắt lực lượng của mình chạy đi.

Khi phát hiện chân lực trong cơ thể như phong ba tiết vào thân thể người kia, A Hán hơi mở to mắt. Thiếu niên bên cạnh kia vẻ mặt lo lắng, luôn miệng nói: “Đừng có ngừng, đừng có ngừng, tính mạng đại ca ở ngay một khắc này.”

A Hán không ra tiếng, y vốn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ngừng lại.

Khi một tia lực lượng cuối cùng rời khỏi thân thể, yếu đuối vô lực ngã xuống nền đất lạnh băng, không phải quá bất ngờ, Địch Tĩnh đứng dậy, quay người cười ầm lên.

Thiếu niên kia cười khẩy, một cước đá tới: “Cao thủ nội lực sâu không lường được cái gì, quả là một kẻ ngu ngốc không có kinh nghiệm giang hồ.”

A Hán uể oải không muốn ngẩng đầu, y quá lười, cho nên y không giải thích, kỳ thật y không hề ngu ngốc như họ tưởng, vừa rồi kỳ thật y biết, e rằng sẽ phát sinh chuyện gì, không ngừng lại, chỉ bởi vì y không muốn đánh cuộc. Vạn nhất, vạn nhất thật sự là người này bị thương nặng cần nội lực trị liệu, vạn nhất, thật sự là y chẳng hiểu gì lại suy đoán lung tung, vạn nhất, y dừng tay, người này lại chết mất thì sao?

Y không thể lấy một sinh mệnh ra mạo hiểm, cho nên y không dừng tay.

Y đã đoán được khả năng sẽ có kết cục thế này, cho nên y không bất ngờ, không đau lòng, không khổ sở, y chỉ cảm thấy hơi mệt, hơi lạnh, y chỉ uể oải, không muốn ngẩng đầu nhìn người kia lần nào nữa.

Song Địch Tĩnh cười lạnh đưa tay nâng cằm y lên, ép y nhìn qua: “Muốn gϊếŧ ngươi thật là quá dễ dàng, chỉ là một thân nội lực vang dội cổ kim kia của ngươi, nếu hủy diệt từ đó, chẳng phải lãng phí. Ta chẳng dễ dàng gì mới luyện thành công phu hút nội lực người khác này, lần đầu tiên đã dùng trên người ngươi. Chỉ tiếc ngươi cũng quá dễ mắc lừa, thật sự khiến người chẳng có chút cảm giác thành tựu.”

A Hán im lặng nhìn y, đôi mắt lãnh khốc mà vô tình như thế.

Bỗng nhiên, y đã nhớ ra, rất lâu rất lâu rất lâu trước kia, cũng có một người dung nhan đồng dạng có đôi mắt vô tình đồng dạng, cũng từng nói với y những lời đồng dạng khiến người không thể lý giải. Khi đó y không hề cảm thấy, có gì đáng để thương tâm. Khi đó, dường như, từng có một ngày ánh dương xán lạn, hoa đào tươi đẹp, ánh mắt người nọ từng ôn nhu. Chỉ là lúc đó y không hề biết, sự ôn nhu như thế hiếm có nhường nào, quý giá nhường nào.