A Hán kêu một tiếng, ngã xuống đất, đống chai chai lọ lọ thuốc bột băng vải trong tay rơi đầy đất. Y đau lòng kêu to, cũng chẳng nhìn bả vai đau đớn, vừa luống cuống nhặt vừa hơi yên lòng mà gọi: “Chủ nhân, khí lực của ông còn lớn như vậy, hẳn sẽ không chết nhỉ.”
Địch Phi nghiến răng, âm thầm mắng bản thân, vừa rồi sao lại tự dưng dời chưởng lực, cư nhiên không đánh chết tiểu tử này? Người này vừa mở miệng là đủ tức chết người.
A Hán ôm cả đống đồ trong lòng, cẩn thận tới gần Địch Phi.
Địch Phi trong bóng tối lạnh lùng trừng bóng dáng đang dần đến gần kia, khàn giọng nói: “Ra ngoài?”
A Hán thở dài: “Chủ nhân, nếu ông ngoan ngoãn uống thuốc bôi thuốc, ta sẽ lập tức ra ngoài.”
Địch Phi từ từ siết chặt nắm đấm, tại chỗ sâu vô cùng trong bóng tối, lạnh lùng cười.
A Hán đã đến bên cạnh y, nhẹ nhàng bỏ mấy thứ trên tay xuống, đưa tay muốn chạm người mang theo hơi thở lạnh băng kia, sau đó trước ngực truyền ra tiếng xương cốt gãy giòn vang, cả người bay ra ngoài. Người ngã bay ra sau, trong tiếng kình phong lướt qua bên tai không thể thiếu một thanh âm lạnh băng: “Không đi, sẽ chết.”
Sau một tiếng “Rầm”, A Hán đâm sầm lên tường, sau đó từ từ trượt xuống. Mà Địch Phi cũng đang tận mọi lực lượng áp chế tiếng thở dốc không thể khống chế. Chầm chậm thu hồi chưởng phải vừa đánh trúng ngực A Hán, dùng tay trái nắm lại, cả cảm giác ngoại trừ lạnh băng thì vẫn là lạnh băng.
Cho đến khi tiếng ho khan trầm thấp hơi kinh động y, ngước mắt, trong bóng đêm mơ hồ, bóng dáng nho nhỏ kia chầm chậm động đậy.
Địch Phi nhắm mắt, chậm rãi hít vào, nhất định nhất định là y đã bị trọng thương, khí lực không đủ, tuyệt đối tuyệt đối không có khả năng là vì mềm lòng hoặc bất cứ nguyên nhân gì khác, mới không ra hết toàn lực, lại để tên kia sống sót.
A Hán chậm chạp thử động đậy, muốn đứng dậy, nhưng ngực đau kinh người. Đau đớn của xương cốt gãy thậm chí lệch vị không hề gì, nhưng xương sườn bị đánh gãy không xử lý, bất cứ động tác nào hơi lớn, đều khiến những mẩu xương gãy không ngừng đâm vào nội tạng, hơi không cẩn thận một chút, nội tạng trong người có thể sẽ bị đâm trọng thương, loại đau đớn đáng sợ này mới khiến A Hán cũng hơi nhíu mày.
Y không dám đứng lên, cũng vô lực đứng lên, đành phải chầm chậm bò đến chỗ Địch Phi, không dám có động tác khá lớn, y vừa bò vừa ho kịch liệt, không thể không dùng tay bưng miệng, cảm giác có thứ gì đó ấm áp không ngừng rơi lên lòng bàn tay.
Địch Phi lạnh tanh nói lần thứ hai: “Ra ngoài.”
A Hán thở dài: “Chủ nhân, ta thật sự rất muốn nghe lời ông…” Một cơn ho khan mãnh liệt khiến y vô lực nói cho hết lời, chẳng dễ dàng gì đợi ho xong, mới có thể hổn hển nói “Nhưng mà, nếu ông không trị thương, không cẩn thận sẽ chết mất.”
“Ngươi thật không sợ chết.” Địch Phi tận lực làm cho ngữ khí lạnh lùng mà uy nghiêm, chỉ có bản thân y mới biết, hai chưởng vừa rồi cường hành đánh ra, đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của y, hiện tại, uy hϊếp tử vong cũng chỉ có thể nói ngoài miệng chút thôi.
A Hán tiếp tục thở dài: “Ta sợ chết, cho nên mới không thể để ông chết, ông chết rồi, không có ai lo cho ta, ta sẽ đói chết mất.”
Địch Phi bực bội, a a a, vừa rồi lúc thấy y vừa ho vừa bò đến, mình khẳng định không cảm động, tuyệt đối tuyệt đối không có một chút xíu cảm động ngu xuẩn nào.
A Hán từ từ bò đến bên cạnh Địch Phi, đưa tay lần mò muốn kiểm tra thương tích của y: “Nơi này sao cả nến cũng không đốt.”
Địch Phi phẫn nộ đưa tay muốn ngăn y: “Ngươi tránh ra.”
A Hán đúng lúc nắm tay y.
Địch Phi bỗng nhiên run lên, sự ấm áp đột nhiên từ đầu ngón tay truyền đến ấy, khiến y thanh tỉnh ý thức được, trước khi A Hán đến, thân và tâm mình lạnh nhường nào, rét nhường nào. Mà sự ôn nhuận đầu ngón tay cảm giác được, khiến y xác định đó nhất định là máu khi ho đã phun ra lòng bàn tay.
Y mới bỗng thất thần, bên tai chợt nghe thấy một thanh âm tận lực ôn nhu: “Ngoan, đừng sợ, uống thuốc không đắng chút nào đâu.”
Trong khoảnh khắc, Địch Phi cảm thấy mình hoàn toàn có thể hộc máu đâm tường cho xong. Trời ạ, tại sao y phải thất thần vì loại ngu ngốc này.
Y ra sức muốn rút tay lại, song khiến y kinh ngạc là, đến cả lực lượng như vậy mình cũng đã mất, cứ thế bị A Hán nắm chặt tay, tiếp tục khuyên y trị thương: “Ta biết ý chí của mỗi người đều nên tuân trọng, ta biết cho dù có người chán sống, một lòng muốn tìm chết, đó cũng là quyền tự do của y, bất quá, ta thật sự không thể để ông chết, ông chết rồi, ta làm sao sống được?”
Tại sao rõ ràng nên là lời rất cảm động, Địch Phi lại vô cớ cảm thấy, mình nên hận đến nghiến răng mới càng thích hợp, hợp lý hơn.
Thế nhưng, lúc này thân thể y yếu đuối đến mức căn bản không thể kháng cự, nếu người này cố bôi thuốc giúp, y cũng vô lực cự tuyệt.
Trong lòng phẫn nộ như lửa thiêu tim, với y mà nói, tình nguyện chết vì bị thương nặng, cũng không muốn bất lực mặc người bài bố mình. Đang giận dữ, bỗng động lòng, nhớ tới một chuyện cực xa xôi, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự muốn chữa cho ta?”
“Đúng vậy.” A Hán đáp luôn miệng.
“Được.” Địch Phi lạnh lùng nói “Cởϊ qυầи áo.”
A Hán ngẩn ra.
Địch Phi nói từng chữ: “Cùng ta hành phòng, thương của ta sẽ khỏi.”
A Hán lại ngẩn ra, không trả lời ngay.
Địch Phi cười lạnh: “Không phải ngươi muốn cứu ta sao?”
A Hán sờ đầu: “Ừm, việc đó, thật sự có thể trị thương?”
“Người khác không thể nhưng ta có thể.” Con ngươi lãnh khốc kia của Địch Phi, trong bóng tối lóe lên dị sắc lạnh băng.
Nếu là người khác nghe đề nghị hoang đường như thế, sẽ tuyệt đối không tin, nhưng A Hán lại không có thói quen hoài nghi người khác, vừa rồi hỏi thêm một câu để xác định, đã là rất hiếm gặp. Địch Phi đã nói như vậy, y liền không do dự nữa, thật sự lập tức cởϊ áσ tháo dây lưng.
Trong bóng tối, Địch Phi không nhìn rõ động tác của y, chỉ nghe được tiếng, cực thong thả, cực lạnh băng nói: “Ta bị thương quá nặng, không có khí lực, mọi chuyện, đều phải do ngươi làm.”
A Hán ừm một tiếng, không mảy may hoài nghi.
Bản thân Địch Phi lại hơi nhíu mày, y biết xương ngực A Hán gãy không chỉ một, nếu thật sự hành phòng, để y là một phương tiếp nhận làm hết chuyện chủ động, tất có rất nhiều động tác cực lớn, đau đớn như vậy, cho dù là thiết hán kiên cường nhất, cũng sẽ hận không thể chết đi cho xong, A Hán có thể chịu đau nữa, cũng nên…
Suy tư khoảnh khắc này bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì một thân thể ấm áp ngay trong bóng tối lặng lẽ kề đến. Khi hai thân thể vô cùng thân mật tiếp cận một chỗ, ấm áp vô cùng vô tận kia làm thân thể y tự nhiên vi phạm ý chí bản thân, đi dựa, đi ôm, đi dung nhập.
Đôi môi ấm áp kia từ lúc nào bắt đầu từ trên trán chậm rãi dời xuống, bàn tay thần kỳ kia từ khi nào bắt đầu chầm chậm từ vai trượt xuống dưới.
Địch Phi cười khẩy trong lòng, đúng vậy, suýt nữa quên mất, tiểu tử này cũng là từ nam xướng quán ra, chỉ kỹ xảo mà nói, vĩnh viễn không thể kém.
Y nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ, y biết, thân thể dây dưa cực độ, nhất định lại làm nội phủ của người nọ bị xương gãy đâm. Nhưng trừ tiếng kêu rên nhẹ gần như không nghe thấy kia, thân thể trong lòng theo bản năng run nhè nhẹ, cơ hồ khiến người không thể tra thấy sự đau đớn của y.
Ôm hôn hết sức nhiệt tình, thân thể mềm mại không xương, tay lặng lẽ dạo chơi, đang cởϊ qυầи áo y, thế mà lại lặng lẽ cương tại không trung.
Địch Phi hơi cười khẩy: “Cho dù quần áo bị máu lạnh đi bết lại, xé ra là được, ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi không sợ đau sao?”
Đôi tay kia như phụng chỉ, ra sức xé một phát, Địch Phi đau đến hơi run run, âm thầm nghiến răng, tiểu tử, cần nghe lời như vậy sao? Một báo trả một báo, y chợt hai tay ôm lấy người trong lòng, đột nhiên lăn xuống đất.
Thân thể giữa hai tay kịch liệt run một chút, tiếng rêи ɾỉ cực lực kiềm chế kia khiến y dâng lên cảm giác thỏa mãn cực độ.
Trong bóng tối y cười dữ tợn, hôn đến phương hướng ấm áp nhất kia.