Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 1 - Chương 13: Kinh hiện tình địch

Địch Phi một hơi chân khí rẽ ngoặt, ngực tức thời đau nhức, sắc mặt phút chốc trong tái nhợt lộ ra xanh xám, chẳng còn một chút nhân sắc. Y không thể không nhắm mắt, dùng hết tất cả ý chí lực khắc chế nỗi kích động muốn gϊếŧ người, hợp lực thu nạp chân khí đang đâm lung tung trong cơ thể về vị trí cũ.

Một nam sủng con con, lại làm được chuyện mà tất cả cường địch đều không làm được, chọc giận y đến nông nỗi cơ hồ tẩu hỏa nhập ma.

Toàn thân kịch liệt run rẩy, không ngừng hò hét trong lòng, trấn định, trấn định, không cần để ý đến y. Y là một tiểu nhân vật nào, không cần vì y mà mất chừng mực.

Nói y không muốn lấy oán trả ơn, gϊếŧ chết A Hán, chẳng bằng nói y sợ sát ý cùng phẫn nộ dâng cao quá mức khiến y không cách nào khống chế chân khí sôi trào tứ tán nữa.

Nhưng mà, ngay cả như thế, sự phẫn nộ cực độ trong lòng kia vẫn khiến y kích động chừng như phát cuồng.

Người này, y, y, y, y dám…

Y là cái thá gì, bằng diện mạo vô kì này, bằng thân thể bất kham như vậy, cư nhiên còn dám không biết tu sỉ không tự lượng sức chạy tới sắc dụ mình như thế.

Y nghĩ Địch Phi là ai, y nghĩ bản thân y lại là ai?

Địch Phi giận đến mức muốn thét lên, song không biết vì sao, khi phẫn nộ tột cùng, lại vẫn có cảm giác muốn cười ầm lên.

A Hán nhìn toàn thân Địch Phi run rẩy không ngừng, vừa lòng gật gật đầu, ôi, hóa ra đống đam mỹ tiểu thuyết kia đều là thật, sự chấp nhất của tiểu công trên tình cảm, thật là quá khó tin, chỉ hôn một cái đã kích động thành thế này, nếu thân mật hơn chút nữa…

Địch Phi nỗ lực đưa chân khí tán loạn về lại kinh mạch, từ từ mở mắt, nhìn vào đôi mắt A Hán trong veo không lẫn mảy may tạp chất kia. Thiếu niên trước mắt trong mắt trên mặt đều là ý cười, vui mừng khôn xiết hỏi lại lần nữa: “Hiện tại có thể xử nhẹ chưa?”

Sự vui mừng và khoái lạc thuần túy như vậy khiến Địch Phi bỗng sửng sốt một chút. Y thủy chung không thể xác định, thiếu niên này rốt cuộc là cố ý đùa bỡn y, hay thật sự đần đến độ chuyện không có khả năng nào cũng tin là thật, thế nhưng, đôi mắt tinh thuần dường như trẻ con kiểu này, lại làm cánh tay đột nhiên giơ lên kia thoáng do dự, không hạ xuống.

Nội lực cường đại sớm đã ngưng tụ, chưởng hạ xuống có thể đập tan sắt đá, huống chi đây chỉ là thân xác máu thịt. Song, tại sao lại ngừng giữa không trung, nếu nói Huyết Tu La Địch Phi y lại có tâm không đành, ngay cả bản thân y cũng chẳng tin. Nhưng mà, một chưởng này chung quy không đánh xuống, chỉ là nếu không trả thù, một bụng uất hận này làm sao bình được, dù là bản thân y cũng không cam tâm.

Y mở mắt, vung chưởng, ngừng tay bất quá là chuyện trong nháy mắt, sự chần chừ do dự vô cớ trong lòng kia cũng chỉ giằng co trong thời gian rất ngắn.

Nếu để y suy xét quyết định, rốt cuộc là gϊếŧ hay không, có lẽ ngay bản thân y cũng không biết kết quả thế nào. Bởi trước khi ý nghĩ này kết thúc, ngoài cổng viên đã truyền đến một tiếng hô kính cẩn: “Trang chủ!”

Địch Phi nhướng mày, sự tức giận cùng sát ý lặng lẽ lan đầy trời, trước khi vào y đã nói, nếu y không gọi, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy. Chẳng lẽ từ khi có quái vật A Hán này, thủ hạ của y đều phải học từng kẻ làm y không hài lòng, hay là cảm thấy y thật sự đã thành Bồ Tát sống, lòng dạ từ bi, quét rác không hại con kiến.

Dường như cảm giác được nguy cơ sắp đến, nam tử đứng trước cổng kịp thời nói một câu: “Chúng tôi đã tìm được y.”

Thân hình Địch Phi chấn động, sau đó đột nhiên quay người, bởi vì động tác quay người quá nhanh kéo theo một trận gió lớn, bởi hiềm A Hán cản trở trước mắt nên tiện tay đẩy một cái, A Hán theo đó ngã hoa cả mắt. Y ôm đầu lắc lắc ngẩng lên, lại thấy trong mắt Địch Phi phát ra ánh sáng vô cùng mãnh liệt, hai quyền vô ý thức nắm chặt bên người, trong thanh âm cũng mang theo vẻ khẩn trương không thể che giấu: “Là y?”

Nam tử trước cửa trầm mặc gật đầu.

“Đi!” Sau một chữ dứt khoát, Địch Phi đã ra ngoài cửa viên.

A Hán lúc này mới tỉnh ngộ, cả tiếng nói: “Chủ nhân, ông còn chưa đáp ứng ta?”

Thân ảnh Địch Phi mắt thấy sắp bay mất thoáng ngừng, quay đầu nhìn A Hán, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn rõ ràng, trong mắt là ác ý dữ tợn: “Ngươi đã có lòng cầu tình cho chúng, vậy cứ thay chúng gánh chút tội đi. Tổng cộng một trăm mười sáu người, ngươi quỳ đủ một trăm mười sáu canh giờ, ta sẽ tha cho chúng.”

Còn chưa dứt lời, người đã không thấy bóng dáng.

Địch Phi không biết, nếu y muốn để A Hán làm công một trăm mười sáu giờ, A Hán không chừng sẽ mặc xác một trăm mười sáu mạng người. Bất quá, nếu chỉ phải quỳ đơn giản như vậy, chẳng cần làm gì khác, vậy ngược lại không phải không thể cân nhắc.

A Hán cũng không biết, Địch Phi vừa rời khỏi liền phân phó người đem mấy người bị nhốt, chọn thân phận lớn nhỏ, phạm tội nặng nhẹ, lựa chọn thả nhốt phạt xá, về phần A Hán có quỳ không, kỳ thật đã không còn quan trọng.

Nhưng A Hán khá thật thà, nói được tất sẽ làm được, động tâm cơ giở thủ đoạn, bày trò che mắt dối trá, hoàn toàn đều không thể lý giải.

Cho nên, y thật sự quỳ đủ một trăm mười sáu canh giờ, không ai giám sát, không ai phụ trách, không ai bức bách. Y chỉ cảm thấy, nếu muốn được, thì phải bỏ ra, hết thảy đều là đương nhiên. Cho nên, nắng gắt như lửa cũng thế, gió đêm tập kích cũng thế, quanh thân chết lặng cũng thế, hai gối như có vạn châm đâm cũng thế, hư thoát vô lực thoi thóp cũng thế, thống khổ, ưu sầu, phẫn nộ, bất bình, những cảm xúc này, căn bản đến một chút gợn sóng cũng không nổi được.

Về phần một đống người không có bất cứ quan hệ gì với y, liệu có cảm kích hồi báo, vấn đề kiểu này càng không phải việc kẻ lười y sẽ tốn sức cân nhắc.

Thân thể y nói cho cùng cũng giống người thường, thậm chí chưa từng luyện võ công. Nếu không phải y có lực ý chí và tinh thần siêu cường, cho dù có ý niệm xả thân cứu người vĩ đại, cũng tuyệt đối không cầm cự nổi.

Ngay cả như thế, chờ sau khi y quỳ đủ một trăm mười sáu canh giờ, cũng lập tức bệnh nặng hơn một tháng trời mới từ từ điều dưỡng khỏe lên.

Cũng may sau khi trải qua phong ba lần này, người hầu phái đến hầu hạ bên cạnh y không dám mảy may không chu đáo, toàn tâm toàn ý chăm sóc y. Lại có đại phu tốt nhất xem bệnh, thuốc tốt nhất dùng để điều dưỡng thân thể, y cuối cùng cũng dần dần khá lên.

Cái viên nhỏ của y cũng bắt đầu dần náo nhiệt, lại có rất nhiều người thường tới cửa, thường xuyên nhận được lễ vật như xưa.

Chẳng qua, khách khứa bây giờ tới cửa phần lớn là thị thϊếp nam sủng của Địch Phi, đưa tới không còn là tài vật quý giá, mà thường là mấy gốc hoa xinh xắn, chút điểm tâm ngon, hoặc là món vặt phu nhân nào đó tự mình xuống bếp làm, chút lương dược dưỡng thân, mấy vật bài trí tinh xảo nhưng không thể nói đến quý giá lắm.

Khách tới càng nhiệt tình, hơn nữa người người tự quen thân, gặp mặt là gọi đại ca, huynh đệ, người người nói luận thân phận họ đều là huynh đệ tỷ muội. Vừa thấy y muốn rời giường liền vội vàng ngăn cản, đừng ngồi dậy, thân thể còn chưa khỏi đừng ra gió.

Đây bất quá là lời khách sáo, A Hán ngược lại coi là thật, y vừa vặn cũng lười ứng phó khách, lúc này dứt khoát khỏi dậy, trực tiếp ngồi trong chăn, cách màn như ngày trước ứng phó khách mơ mơ màng màng, cứ cách một lúc lại đáp một tiếng là xong.

Những người khách này chưa bao giờ cầu y việc gì, chỉ đặc biệt thích ngồi nói chuyện phiếm. Người người đều như vô cùng thân mật với A Hán, mỗi kẻ moi tim đối đãi, dường như mọi người đều hận không thể đem hết lịch sử từ khi mình ra đời đến giờ kể cho A Hán nghe, gặp trang chủ khi nào, được trang chủ thu nạp khi nào, chân tâm chân ý đi theo trang chủ thế nào, những năm qua hầu hạ trang chủ thế nào, đều nói tường tận chu đáo.

Song lại đều khó tránh khỏi nói A Hán có ý nghĩa đặc biệt với trang chủ cỡ nào, trang chủ quan tâm yêu thích A Hán cỡ nào. Bọn họ với việc này lại bội phục cỡ nào, cao hứng cho trang chủ cỡ nào, toàn tâm toàn ý cỡ nào, hy vọng cùng A Hán thân cận nhiều hơn, vì làm sao cùng nhau chăm sóc trang chủ mà tận tâm.

Những lời này A Hán hết thảy vào tai phải ra tai trái, cách màn ừ à ứng phó.

Trò chuyện chỉ coi A Hán hồ đồ này thật sự là vỗ mông ngựa liền quên mất mình nặng mấy lạng, quả thật thản nhiên tiếp nhận tất cả khích lệ, mỗi lần đến lúc này, mười người thì tám sẽ làm ra vẻ nghĩa phẫn: “Đáng tiếc, gần đây trang chủ bị yêu nghiệt kia quấn lấy, dù lạnh nhạt chúng ta cũng đành, nhưng cả huynh mà cũng bỏ mặc không nhìn.”

Hai người còn lại không giận ra mặt thì sẽ nhàn nhạt nhìn như không chút để tâm mà đề cập, gần đây trang chủ lại đưa vật báu vô giá gì đến Di viên, hôm qua trang chủ lại thưởng vị chủ tử kia cái gì, hôm nay đã là ngày thứ mười liên tục trang chủ ngủ lại bên kia, sau đó lại như bỗng nhiên nhớ tới mà hỏi: “Hán huynh đệ, từ sau khi huynh bệnh, trang chủ có đến thăm huynh chưa? Mấy ngày trước thân thể người kia không khỏe, trang chủ đã trông y ba bốn ngày liền. Trang chủ xưa nay yêu thương huynh, chắc hẳn cũng không thua y nhỉ.”

Các loại người đến làm khách, bất kể dùng ngôn ngữ kỹ xảo kiểu nào, mục đích rất rõ ràng đều chỉ có một.

Nhưng tiếc rằng, A Hán là kẻ trì độn lười nhác, có lớp màn dày che giấu, y có thể thoải mái ngồi ngủ, lời khách nói, tới nay mười câu chỉ nghe được một, lại qua hơn một tháng, sau khi đám người liên can mỗi ngày thay phiên tới đây làm khách, mỗi kẻ lộ ra vẻ mệt mỏi, người người tiếng khàn lực cạn, mỗi vị đều mắt chuyển hồng nôn nóng ẩm thực mất thăng bằng, còn có vài người tới thăm bản thân cũng bị bệnh, y mới miễn cưỡng kết hợp vài ba câu mỗi lần ngẫu nhiên nghe được, minh bạch một chuyện.

Chủ nhân có tân sủng, y có tình địch.