Thanh Xuân Của Tớ Là Cậu

Chương 2: Tại sao lại là cậu ấy?

Giống như khi cậu ấy cẩn thận đặt tay bên ngoài vạch trắng, chỉ cho tôi bài Lý mà thầy mới giao. Cách cậu ấy bặm môi khi lắng nghe tôi phân tích bài toán hay lúc cậu ấy mở to mắt nhìn tôi tự tin bước lên làm bài tập tiếng Anh. Rõ ràng vô cùng thích cười, rõ ràng vô cùng đáng yêu nhưng lúc nào cũng bày cái mặt than với tôi. Rõ ràng vô cùng ghét tôi nhưng lại vẫn giúp tôi.

“Cậu mới là đồ phiền phức.”

“Hả?”

“Phần này dùng công thức này hả?”

Vì sao tôi thích cậu? Rõ ràng lớp này đầy con trai, cậu cũng chẳng nổi bật nhất. Rõ ràng mặt cậu nhìn vô cùng trẻ con, hai má bánh bao nhìn lúc nào cũng muốn véo. Đầu tôi quay mòng mòng… Thôi chắc tại cậu ấy đáng yêu. Chắc chỉ vì vậy thôi. Không phải vì cậu ấy cười đẹp, không phải vì cậu ấy đã đưa tay kéo tôi lên. Không phải vì cậu ấy vô cùng ghét tôi mà vẫn ngồi cùng để phụ đạo việc học. Không phải…

“Rõ ràng cậu vốn rất thông minh.”

Bàn tay đã đưa lên rồi lại hạ xuống, thật muốn đánh đòn, không thể bạ đâu cũng véo má cậu ấy nữa, à, không thể véo má cậu ấy nữa.

“Tớ muốn theo đuổi cậu mà.”

Đấy, mặt lại nhăn lên, tay lại dịch dịch ra khỏi bàn một chút. Tôi cười khổ, chỉ là muốn xác định một chút. Dù trong lòng đã hiểu nhưng lại cố gắng gạt đi…

“Tình yêu thật tuyệt vời. Mày làm tao cũng muốn yêu.”

Mai huých huých khuỷu tay tôi. Cốc đầu nhỏ một cái, tôi dập dòng công thức trước mặt. Hừ, vậy ra thất tình cũng tuyệt vời. Cái quyết tâm mơ hồ của tôi, cuối cùng lại được thực hiện. Vì Huân. Dù là vì không muốn tiếp tục thích cậu ấy nữa.

“Tao đâu nói sẽ tiếp tục thích Huân…”

Đấy mà, nhìn cái mặt xem. Khẽ véo véo, ừ, rõ ràng da không mịn bằng cậu ấy, cũng không mềm như má cậu ấy. Đặc biệt là còn không giật mình mà lùi lại như cậu ấy. Rõ là con trai, mà lại vì không bắt nạt con gái mà mặc kệ tôi hành hạ. Có chút nuối tiếc.

“Bỏ đi cũng được, lớp 11A1 có anh Đạt chơi bóng rổ siêu ơi là siêu, lớp 12A7 có anh Hải hôm trước vừa đàn vừa hát lãng tử lắm, hay gần hơn ngay 10A9 kìa có cái cậu Sơn cao cực, học giỏi lắm luôn,…”

Mười ngón tay của Mai đều được đếm qua, dường như đối với việc tôi đổi “crush”, việc duy nhất nó có thể làm bây giờ là: tìm-cho-tôi-một-đối-tượng-mới. Chẳng lẽ “cô vợ nhỏ” của tôi thật sự nghĩ rằng, tình yêu đơn phương chỉ kết thúc khi một tình yêu mới bắt đầu. Lắc lắc đầu, bím tóc rơi xuống trước mặt. Tự nhiên tôi nghĩ, cắt tóc rồi tôi có hối tiếc không?

“Trần Ngọc Sương.”

Lần thứ tư trong tuần và lần thứ hai trong ngày, tôi lại lên bảng. Trần Ngọc Sương, Trần Ngọc Sương,... cái tên này cứ được các thầy cô giáo đọc đi đọc lại và dần quen thuộc. Hình như tôi đã không còn lười biếng nữa. Tôi nhìn lên trần nhà, không còn thói quen nhìn vào cậu mỗi khi lo lắng, chỉ là đáy mắt xẹt qua, ánh mắt cậu ấy hôm nay có gì là lạ. Bỏ đi, tôi đã bỏ cuộc rồi mà.

“Việt Nam nằm ở khu vực Đông Nam Á, với diện tích…”

“8 điểm. Lần sau nhớ chú ý hơn trong lúc kiểm tra nhé. Dù biết là nhờ cậu ấy em mới chăm học lên, thì vẫn phải cố gắng nhiều vào.”

Tôi vỗ đầu, lần đầu tiên trong đời, mặt tôi đỏ lựng. Cả lớp nhìn tôi cười đầy ẩn ý. Ngơ ngác nhìn lên rồi lại nhìn xuống, quả thật, hình như tôi làm hơi quá rồi. Bước từ trên bục giảng xuống, cả lớp vẫn chưa thôi cười, vẫn chỉ chỏ vào tôi và cậu ấy. Tự nhiên cảm thấy nực cười, cảm thấy uất ức, tự nhiên hiểu cảm giác của cậu ấy.

“Tớ xin lỗi.”

Tôi gục đầu xuống bàn. Tôi không dám nhìn cậu ấy. Nhưng cũng không dám bỏ cuộc. Tôi sẽ chỉ thích cậu ấy thêm vài ngày nữa, vài ngày nữa thôi…

“Đi với tao.”

Hành lang đầy người, Mai kéo tôi xuyên qua những tia nắng, mái tóc được bện tết cầu kì, vòng tay vì đi nhanh mà đập vào nhau kêu leng keng. Mặt nhỏ hồng hồng, môi bặm lại, bước chân lại càng nhanh hơn. Bảng tên lớp cứ xẹt qua, 10A4, 10A6,… 10A10.

“Sơn…”

Mai dừng lại, vỗ vỗ vai một cậu con trai cao gầy. Giày Converse trắng cao cổ, ừ, có gout đấy. Quần xắn lên một gấu để lộ cổ chân trắng muốt. Áo sơ mi để hở một cúc, tay áo được xắn lên tùy ý. Mái tóc lòa xòa trước mắt có phần tùy ý. Đôi mắt sáng lướt qua Mai nhìn thẳng vào tôi. Ớ…

“Trần Ngọc Sương, lớp 10A2, học khá giỏi, thích trẻ con, vẽ chibi ổn. Của cậu đấy.”

Cười khổ, sao tôi có cảm giác con bé này như tú bà lầu xanh định rao bán tôi vậy. Mà khoan đã, vụ trẻ con và vẽ vời thì liên quan gì ở đây? Khoan, miệng cậu đừng nhếch lên như thế, đừng có khoanh tay, chết rồi, có biến. Mắt tôi trợn trừng như con cá chết, nhìn hai đứa trước mặt bàn chuyện mờ ám. Tôi còn không biết Mai quen tên kia lúc nào, tôi còn không hiểu tại sao hai đứa kia có thể nhìn tôi bằng ánh mắt tính toán kia. Và cái cậu Sơn đó không biết lại mưu tính cái gì?

“Ừ, được.” Bàn tay đưa ra trước mặt. “Chào mừng cậu tham gia.”

Bàn tay trắng nõn, chà, ngón tay thon dài nhưng lại không quá xương xẩu như Huân. Ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, đưa ra trước mặt tôi. Vững chai và kiên định.

“Á…Á…Á… Nhẹ tay thôi cô nương…Á…Á…”

Mặt Mai nhăn lại, xoa xoa tay, nhìn tôi đầy hờn dỗi. Tôi hếch mặt, đòi một lời giải thích.

“Chỉ là báo tường thôi mà.” Nhỏ liếʍ liếʍ môi. “Chỉ là tao đòi cho mày ít quyền lợi.”

“Quyền lợi?” Tôi nhướn mày, nhìn vẻ mặt con nhỏ đang trở nên đầy mờ ám.

“Rồi mày sẽ được hạnh phúc… tao hứa đấy.”

Tôi mỉm cười, xoa đầu nhỏ. Hình như Sơn thích Mai. Cứ coi như tôi giúp nhỏ một đoạn đường. Đôi mắt cá chết của tôi nhìn ra được, lúc nói chuyện, Sơn nhìn nhỏ đầy dịu dàng. Chà, tình yêu chỗ nào cũng cũng có, chỉ là chưa đến với tôi thôi.

Ngày mai chính là ranh giới cuối cùng. Tôi thật sự không biết bản thân mình ngày mai có muốn cố gắng hết mình hay không. Thật sự tôi có nuối tiếc không? Yếu đuối thật. Dù tôi đã nghe… dù tôi đã thấy…

“Mày có biết tại sao tao thích Huân không?”

Mai ngẩn người, nhìn tôi đầy ngu ngốc. Còn 15 phút nữa là đến giờ thi. Tôi quả thật vẫn còn nuối tiếc. Tự nhiên tôi muốn kể ai đó nghe, muốn ai đó biết… rằng tôi đã từng thích một người như thế.

“Hôm đó, tao đi xe buýt. Ngồi trên xe ngơ ngẩn thế nào lại nhìn thấy cậu ấy ngồi đợi ở bến xe. Lúc ấy còn chưa nhập học, cậu ấy vẫn đeo kính, áo sơ mi cài kín cô, tay vẫn còn cầm cuốn sách.” Tôi mỉm cười. “Lúc ấy, tao đã nhìn cậu ấy thật lâu, thật lâu cho đến khi xe buýt đi khỏi. Vậy mà cậu ấy vẫn không ngẩng đầu lên.”

“Thực ra, lúc ấy…” Mai định nói gì đó lại im bặt.

“Lần thứ hai là khi nhập học, tao giúp cậu ấy nhặt thẻ học sinh, và cậu ấy nhìn tao cười mày ạ.” Tôi khẽ lắc lắc đầu, kéo tay Mai lẫn vào hàng chuẩn bị lên phòng thi. “Lúc đó cảm thấy như bị hẫng một nhịp, nụ cười ấy ấm vô cùng. Dù bây giờ, cậu ấy chẳng cười với tao như lần đó nữa vậy mà tao vẫn cố chấp theo đuổi.”

Nhưng dù sao cũng đến lúc đặt dấu chấm hết rồi.