Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 12: Phong hậu – Phần 1

Viêm quốc – 1 trong 14 đại quốc! Giáp với Xích Hoàng sơn.

Nói là đi xem Sa Hận Thiên phong đại phi, trên thực tế, người biết chuyện cũng chỉ có mình ta và Đường Vũ Hiên mà thôi! Theo lời hắn nói, là hắn đã đoán trước được kết quả. Người khác cũng không tri tình!

Quốc sư biết quá khứ tương lai, trong mắt mọi người đều có tên của hắn! Đây cũng là lý do mà Hoàng đế sẽ không có quyền lực khi không có quốc sư! Quốc sư không tham gia nhiều vào chuyện triều chính, chỉ xuất hiện 1 chút tại thời khắc mấu chốt. Nói đại khái, lập trường giữa quốc sư và hoàng đế hẳn là phải nhất trí, chỉ là không biết tại sao, Đường Vấn Thiên và Đường Vũ Hiên lại đối lập nhau như vậy!

Đại đa số các quốc sư đều xuất phát từ hoàng gia. Nếu Đường Vũ Hiên cố tình thì có thể thay thế được vị trí hoàng đế của Đường Vấn Thiên dễ như trở bàn tay! Cũng sợ đây chính là nguyên nhân mà Đường Vấn Thiên kiêng kỵ hắn!

Nổi danh nhất Viêm quốc là hoa mẫu đơn. Hoa mẫu đơn của Viêm quốc cũng giống hoa mai của Hoàng quốc, cũng có thể nở trong nhiều nam! Một loại thì được người đời công nhận là đế vương của các loài hoa, loại thứ 2 cũng không thua kém. Mỗi năm Viêm quốc đều tiến hành cuộc thi hoa khôi, nghe nói, người đạt được ngôi hoa khôi có thể yêu cầu Viêm quốc hoàng đề bất cứ việc gì! Kể cả phong hậu!

Người đạt được ngôi Viêm quốc hoa khôi từ trước đến nay chỉ có 2 người – là 1 cặp song sinh. 1 trong 2 người đó chỉ có vị lão nương hiện tại của Sa Hận Thiên! Không biết có phải là người đương nắm quyền thao túng hay không, nói tóm lạ, cặp hoa khôi song sinh đó vẫn chỉ là 1 truyền thuyết của Viêm quốc mà thôi!

Mà Tiểu Hạ cư nhiên bị 1 nam nhân nổi danh là sát tường đoạt về làm đại phi! Ta thật là không biết nói cái gì với ông trời! Rõ ràng, nàng luôn là 1 người luôn được bảo bọc ở giữa các tỷ muội bọn ta! Nàng vốn được chiếu cố, trông nom, nhưng là bây giờ lại nhảy ra 1 tên nam nhân! Còn nói, muốn phong nàng làm vợ cả!

Ta tưởng rằng, trong số tất cả các tỷ muội, cũng chỉ có nàng là không thích hợp để làm đại thê [vợ lớn] của nhà người ta. Bởi vì do tính tình của nàng quá hám ăn! Bởi vì nàng không “ăn miếng trả miếng” là không chịu được, ngoài miệng luôn mắng chửi nhưng trong bụng rất ấm lương! Đó là con người của nàng hàng ngày! Thoáng cái, liền làm đại phi của Sa Hận Thiên!

Sa Hận Thiên có chính thức là người trong lòng của nàng hay không, chưa ai biết, ta chỉ biết là nếu hắn đối xử không tốt với Tiểu Hạ thì cho dù có chết, ta cũng sẽ mang nàng đi!

Đường Vấn Thiên không chỉ mang theo 1 mình ta! Hắn cơ hồ mang tất cả các phi tử có tư sắc đến đây! Cảm giác như là 1 con khổng tước kiêu ngạo đang nhảy múa biểu diễn. Mà ta lại là 1 trong những sợi lông của con khổng tước đó!!

Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tuyết Nhi! Một thân cung trang màu xanh, thật thanh tú, thật thoát tục. Thật trẻ trung! Thoạt nhìn rất hồn nhiên, ta 1 thân hồng y đứng trước mặt nàng, cảm giác như một vở hài kịch đáng tức giận!

Vốn là ta đã 23 tuổi rồi! Mà nàng mới chỉ có 16 tuổi! Nếu không phải đích thân trông thấy thì ta sẽ tưởng rằng tiểu nhân nhi đó chính là muội muội của Tuyên Tuyết Nhi! Dĩ nhiên là vì 2 người họ giống nhau y như đúc!

Đường Vấn Thiên cũng là muốn bảo vệ nàng! Không phong phi, cũng không triệu thị tẩm, chỉ để nàng hầu hạ bên cạnh hắn. Sủng nịch nàng như vậy, nhìn nàng đầy ôn nhu như vậy! Từ trong ánh mắt đó có thể hoá ra nước!

Mà nàng cũng thường liếc mắt nhìn hắn 1 cái. Một cái liếc mặt này bao hàm bao nhiêu ý tứ, chỉ có 2 người bọn họ mới biết được! Chỉ yên lặng nhìn như vậy cũng có thể khiến 10 ngày trôi qua nhanh chóng! A! Hắn, rốt cuộc là đang nhìn Tuyên Tuyết Nhi hay là nhìn Tuyết Nhi?

Tại sao, lúc tới Tuyên thành, ta không có gặp qua nữ tử Tuyết Nhi này? Nàng rốt cuộc từ đâu tới đây?

Hương phi, Vũ phi, tất cả các phi tử, ta cũng có thể không để vào mắt, nhưng tiểu cung nữ này lại đoạt đi tất cả tầm mắt của ta! Ta biết, nàng tên là Tuyên Tuyết Nhi! A! Thật sự đúng là châm chọc! Uổng cho sự thông minh 1 đời của Diệp Dược Nô ta, lại thua trong tay Tuyên Tuyết Nhi – 1 người đã chết!

Ta nhấc rèm cửa sổ lên, thấy hắn mặc long bào màu đen, ngồi trên lưng ngựa, ôm nàng vào lòng đầy trân quý, lời nói nhỏ nhẹ, khóe mắt như ánh sao, lộ ra ý cười ôn nhu. Giống hệt như hắn đối với Tuyên Tuyết Nhi lúc trước! A! Ta nhớ ra rồi! Lúc đầu, khi vào Phượng Hoàng cốc của ta, hắn cũng 1 thân hắc y, cẩn thận ôm Tuyên Tuyết Nhi trong lòng, như là đối đãi với một búp bê dễ vỡ!

Nguyên lai, trong lòng hắn, ta cho tới bây giờ cũng chỉ là 1 cừu nhân mà thôi! Ngàn loại ôn nhu, phong tình vạn chủng, hắn chỉ bày ra trước mặt nàng!

Thu tay lại, cảm thấy

chính mình

đau lòng. Lệ từ trong hốc mắt rơi xuống! Nếu không phải thủ cấp của mẫu thân vẫn đang nằm ở trong tay hắn thì nơi này sẽ không bao giờ còn là nơi ở của ta rồi!

Tiểu Hạ, hài tử làm cho người ta lo lắng đó…!

Bên môi ta nổi lên nụ cười vô lực, nhớ tới bộ dáng của hắn khi kẻ mi cho ta, nhớ tới vẻ mặt kinh sợ của hắn khi bị ta cắn lên vết thương! Còn có, còn có vết thương trên tay hắn!

Hết thảy cứ hệt như ngày hôm qua! Con người chung quy là như thế này, những thứ rõ ràng ngay trước mắt thỉ chưa bao giờ quý trọng, chỉ biết tưởng nhớ đến quá khứ! Bởi vì, trên thế giới này, khi ngươi có trong tay 1 thứ gì đó, ngươi không bao giờ biết rằng đó là thứ quý giá nhất; chỉ có khi làm mất đi, mới biết được, kỳ thật, thứ qúy giá nhất đã luôn ở bên cạnh ngươi!

Nhắm mắt lại, nhớ đến lần gặp mặt với hắn ngoài Tuyên thành, bộ dạng của ta thật chật vật, cả người người thì đang bị thương, hắn xuất hiện trước mắt ta tựa như thiên thần; ta nhớ đến lúc ta bị thương, tron Tuyên phủ, hắn mang theo Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo tiến vào dò xét, ý tứ trong lời nói của Tuyên Tuyết Băng đầy thâm sâu, nếu ta đủ thông minh thì sẽ liền nhận ra, hắn chính là Tuyên Tuyết Tán! Mà ta, không có!

Hình ảnh ta đẩy hắn vào trong ôn tuyền, trêu cợt hắn, bóng dáng của hắn chiến đấu với cự xà dưới ánh trăng, hình ảnh ta ném thanh kiếm cho hắn, hình ảnh khi ta và hắn cùng nhau tỉnh lại! Hình ảnh ta và hắn bên trong ôn tuyền của Long Dược cung! Hình như, ta và hắn luôn gắn liền với trước! Lúc ở Phong quốc, lúc ở Tuyên thành, và lúc ở Long Dược cung!

A! Rõ ràng là 1 người ta thù hận

nhưng lại cùng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy!

Chỉ là, bây giờ, trái tim của hắn lại đang đặt trên người 1 nữ tử khác!

Dọc đường đi, đυ.ng phải rất nhiều đội ngũ của nhiều quốc gia, bọn họ cũng không khác gì với Đường Vấn Thiên, cơ hồ cũng dẫn theo rất nhiều phi tử lại đây! Bọn họ tới Viêm quốc để làm gì? Ăn no rồi chống không có chuyện gì làm, truyền phi tử ra, xem xem phi tử nào đẹp nhất?

Hả! Đúng rồi! Đằng trước là Viêm quốc rồi! Trong Viêm quốc có Tiểu Hạ! Ta đang suy nghĩ cái gì? Chuyện của Đường Vấn Thiên đành gác sang 1 bên, chuyện của Tiểu Hạ mới là quan trọng!

Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là phải khảo sát một chút xem tên Sa Hận Thiên này có đủ tư cách cứu Tiểu Hạ thoát khỏi ma trảo của Đường Vấn Thiên hay không!

Đây hẳn phải là tâm tình của đấng bề trên khi gả nữ nhi!

Thức ăn của Viêm quốc cơ hồ là ngon nhất trong 14 nước. Bởi vì, thần bếp thiên tài Mạc Ngôn đang ở chỗ này! Ta cơ hồ muốn nuốt luôn cả lưỡi! Nếu không phải bởi vì Tiểu Hạ đang ở đây thì có thế nào ta cũng muốn bắt cóc hắn về Hoàng quốc!

Chỉ mỗi điểm này, Sa Hận Thiên đã đủ tư cách rồi!

Nam nhân Sa Hận Thiên này rất tuấn tú, rất đẹp. Có thể nói, đứng chung 1 chỗ thì không thua kém gì Đường Vấn Thiên.

Khi tiến vào hoàng cung, ta nghe các cung nữ nói: Diệp Tiểu Hạ đã bị cai ngục cướp đi từ nữ lao. Không biết thật hay giả! Nghe được tin này, ta ngồi không yên mà đứng cũng không xong.

Nếu thật sự bị cai ngục cướp đi thì có gặp nguy hiểm hay không! Tên cai ngục này rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt cóc Tiểu Hạ nhà ta! A! Muội muội nhà ta đáng yêu như vậy, ngay cả đương kiêm Viêm hoàng cũng bị mê hoặc, làm mê đảo 1 cai ngục thì không phải là không có khả năng! Không phải Sa Hận Thiên muốn phong nàng làm đại phi sao? Tại sao lại ném nàng vào trong đại lai? Đầu óc càng lúc càng đau đớn, ta khóc không ra nước mắt.

Cai ngục của nữ lao không phải là nữ sao? Nếu là nữ thì sao lại bắt cóc muội muội ưu3a ta? Hay là nàng quá mức đáng yêu? Đáng yêu đến mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình mẫu thân trong 1 con người? Tiểu Hạ mặc dù có hơi ngu ngốc, nhưng cũng không biết tại sao, hễ đi đến nơi nào là nơi đó liền có người muốn bảo vệ nàng!

Nhiệm vụ mỗi ngày của ta là chế thuốc cho Đường Vấn Hiên. Cho hắn dùng. Mặc dù thân thể của hắn đã không còn trở ngại gì, nhưng ta vẫn muốn chiếu cố cho thân thể hư nhược của hắn!

Trong khoảng thời gian này, hắn rất nghe lời, ta cho hắn cái gì, hắn cũng ăn! Sức khoẻ của hắn liền tốt lên 1 cách nhanh chóng.

Mấy ngày này, các quốc chủ ngày ngày truyền cho các phi tử đấu nghệ, làm cho ta lại liên tưởng đến con khổng tước. Trước đó có nghe nói, nếu các phi tử cầm kỳ ca múa thắng lợi thì có thể lên 1 chức bậc. Nếu phi tử có thể thăng lên 3 cấp thì có thể làm hoàng hậu rồi! Nhưng, xem ra, ta có muốn thắng các phi tử này cũng không phải là chuyện dễ.

Ngay từ đầu vốn đã là nội đấu. Chính là trận đấu giữa các phi tử trong chính quốc gia của mình. Rút thăm rồi tiến hành thi đấu! Cái này thì ta dễ dàng! Cũng không phải là ta háo thắng, mà là các nàng quá yếu!

Tính tình của ta vốn kiêu ngạo, sao có thể để cho các nàng thị uy trước mặt ta? Do đó, 4 trận đấu, ta đều thắng lợi! Chiến thắng cuộc đấu!

Chứng kiến sắc mặt xanh mét của Đường Vấn Thiên, ta nâng cằm. Hừ lạnh một tiếng.

Đợi đến ngày thứ sau, Diệp Tiểu Hạ cuối cùng cũng xuất hiện!

Ta ngồi ở trong đám người, nhìn thấy nàng vận triều phục đỏ tươi, trên đầu cài 1 thanh trâm phượng hoàng, ung dung xuất hiện trước mắt người khác, trong lòng ta thấy cảm động.

Tiểu muội muội của ta rốt cuộc đã trưởng thành! Ta thiếu chút nữa vui quá mà khóc!

Trong bữa tiệc, ta thấy nàng đi ra ngoài một lúc, khi trở về thì đã thay đổi quần áo, nhưng ta lại nhận ra, đây không phải là Tiểu Hạ nhà ta! Mà chính là tiểu yêu tinh Nhận Hỷ!

Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, cung nữ cứ cuối đầu đi bên cạnh nàng chính là Dược Nhi nhà ta!

Thật sự là rối loạn! Ta vỗ vỗ cái đầu đau đớn.

Hôm nay đến phiên các phi tử của Viêm quốc. Bọn họ cầm kỳ ca múa theo trình tự. Ta thấy trong đám phi tử của Sa Hận Thiên, có mấy người đặc sắc.

Mai phi vận triều phục màu hồng. Trên đầu cài 1 thanh trâm hoa mai, mái tóc vấn lên, dáng vẻ đẹp hơn, ánh của đó của nhiên là ánh mắt câu hồn đoạt phách! Cả người toả hương thơm phức, hẳn là nàng dùng nước thơm hoa mai! Hình như loại mà nàng dùng chính là hoa mai nguyên chất! Trong đất nước này, có thể dùng hoa mai để người khác chú ý thì đủ để thấy nàng đã hao tổn khá nhiều tâm tư! Càng huống chi bản thân lại là 1 cầm nghệ mĩ nhân! Bây giờ ngay cả Hoàng quốc mà còn không có hoa mai, ở Viêm quốc nóng cháy này sao lại có hoa mai xuất hiện đây? Nếu là các nàng

này thϊếp phi đem nàng cái này đại phi liền như vậy so với rồi đi xuống, tương lai, nàng tại đông đảo phi tử giữa, muốn như thế nào đặt chân?

Lúc này, nàng thản nhiên cười, trong tay đầu ôm 1 chiếc cổ cầm, tấu lên một khúc núi cao nước chảy, thanh nhã động lòng người. Giống như hành vân, giống như nước

chảy tuôn ra từ các ngón tay của nàng! Quả nhiên là một người tuyệt vời!

Nếu là Tiểu Hạ thì ta còn lo lắng, nhưng lúc này lại là Nhận Hỷ! Thế thì không cần phải lo lắng cho nàng rồi! Muội muội này, có thể nói là mọi thứ đều tinh thông. Thông minh ngời ngời.

“Tỷ tỷ thật sự là sắc nghệ tuyệt hảo! Chứng kiến tỷ tỷ tấu cầm hay như vậy, Tiểu Hạ cũng muốn đàn 1 khúc đây!” Nàng cười dài nói.

Ta cười thầm trong lòng. Bắt đầu rồi! Hài lòng chứng kiến khoé môi co quắp của Sa Hận Thiên. Hẳn là nam nhân này đang lo lắng cho Tiểu Hạ! Về điểm này là lại đủ tư cách rồi! Ta thầm nghĩ.

Quốc quân 14 nước đều tán tàn! Đều nói muốn nhìn một chút xem người yêu trong lòng của Viêm hoàng tấu cầm có dễ nghe hay không! Kể cả Đường Vấn Thiên!

Ta thấy Mai phi sắc mặt tái kinh [tái nhợt + cả kinh]. Hẳn là trong lòng không thấy thoải mái đây! A! Chỉ cần đυ.ng đến Nhận Hỷ nhà ta thì chỉ có thể tính là ngươi xui xẻo!

Chỉ thấy Diệp Nhận Hỷ đứng lên, ngồi vào cây cổ cầm bên cạnh. Hai tay nhẹ nhàng gẩy cầm. Thử mấy âm đầu, từ đầu ngón tay chãy ra 1 chuỗi thanh âm!

Chỉ nghe được nhạc âm như nước thủy triều tiếng xé gió, giống như sóng biển. Mê hoặc hồn người. Nghe không ra, đây là âm nhạc gì, khúc nhạc gì. Mọi người chỉ cảm thấy nó tuyệt vời vô thưởng! Ngay cả chim bay trên trời cũng dừng chân lại lắng nghe, đứng ở trước đại điện, bồi hồi không chịu rời đi! Bất tri bất giác, dường như quyến rũ toàn bộ tâm hồn của mọi người!

1 khúc nhạc này, không cần phải đi nói, chỉ nhìn phản ứng của đám chim thì liền đã có thể kết luận, Nhận Hỷ nhà ta đã thắng! Bọn họ không biết nhưng ta lại biết! 1 khúc này chính là khúc nhạc đoạt phách câu hồn! Khúc nhạc này hỗn hợp rất nhiều nội công bên trong, tu tập rất công phu, người nghe xong sẽ lạc tâm rồi trí, sau khi nghe thì chim sẽ thần kinh tê dại, liền chỉ có thể dừng chân lại, chìm đắm vào khúc nhạc câu hồn nhϊếp phách này! thoạt nhìn cũng biết nguyên nhân tại sao chim lại phải dừng lại để lắng nghe rồi!

Một khúc hoàn tất, trên đại điện không 1 người nào phản ứng. Một hồi lâu, ta vỗ tay dẫn đầu. Ta vỗ, mọi người cũng liên tục vỗ tay theo! Nhận Hỷ nhẹ nhàng đứng dậy, cúi đầu hành lễ, nói, “Tấu đàn không hay, xin mọi người đừng chê cười!”

Lời nói vừa thông minh vừa khiêm tốn. Mai phi vô lực ngồi vào 1 bên, rõ ràng không thể tiếp nhận được sự thật này! Nói thật, không phải cầm nghệ của nàng không tốt, chỉ là lần ra chiêu này của Nhận Hỷ quá lợi hại! Chính là tiên nữ hạ phàm cũng sẽ không thắng được. Ta âm thầm bật cười.

Cúc phi vận triều phục màu xanh biếc, trên đầu cái thanh trâm hoa cúc màu bích lục [xanh ngọc]. Cúc xanh là loài cúc nổi tiếng nhất, vừa lại thêm triều phục màu xanh lá, có vẻ phá cách. Cúc phi xướng hát 1 khúc ca. Một khúc nhạc có thể quyến rũ hồn phách của nhiều người. Nàng ra hiệu với Mai phi, muốn nàng an tâm một chút, nói xong liền đi lên đài, bắt đầu ca hát, là 1 khúc nhạc phổ biến. Chỉ nghe thấy tiếng hát của nàng như tiếng oanh vàng, uyển chuyển động người. Tình thâm tình tới, làm mọi người không khỏi rơi lệ!

Một khúc hoàn tất, mọi người vỗ tay!

Lúc quay về chỗ ngồi, nàng hất cằm với Nhận Hỷ!

Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Xong hết rồi! Nàng ta bi thảm rồi! Ta thầm nghĩ trong lòng. Chỉ thấy khoé môi của Nhận Hỷ phiếm ra 1 nụ cười lạnh, nói với Sa Hận Thiên, “Ta cũng muốn xướng một bài.”

Sa Hận Thiên cũng không phản đối. Từ xưa, trong cuộc đấu tranh giữa các phi tử vốn sẽ không có nam nhân như hắn tham dự! Hắn chỉ cần làm tốt vai trò lắng nghe là được!

Nhận Hỷ đứng lên, nói với các vị quốc quân, “Khó được hôm nay chư quốc quốc chủ cũng tập hợp lại trong hoàng cung Viêm quốc, ở đây, vì mọi người, ta sẽ xướng 1 khúc ca!” Dứt lời, liền xoay người lại, cất giọng hát.

Gió xuân thổi vào lòng ta

Tưởng niệm lòng chàng, không thể ngủ

Vì sao chàng không biết hoa rơi cố ý

Chỉ có thể nhìn trăng sáng ngoài của sổ

Vầng trăng giống như khoé mắt của chàng

Tưởng niệm lòng chàng không bao giờ dứt

Ta biết chàng cũng không phải nước chảy vô tình

Mang ta tung bay trên bầu trời với ánh trăng khuyết

Rồi đêm trăng tròn lưỡng tâm yêu nhau tình cùng vui vẻ

Dưới ánh trăng tròn đêm này hữu tình thiên hạ thành song

Trên đời này còn có người nào

Có thể cùng chàng uyên ương hí thủy, bỉ dực song bay

Trăng sáng bao lâu

Uống rượu hỏi trời xanh

Không biết trăng khuyết bao lâu

Ngay lúc này trong đêm trăng tròn

lưỡng tâm yêu nhau tình cùng vui vẻ

Dưới ánh trăng tròn đêm này

hữu tình thiên hạ thành song đối với

Trên đời này còn có người nào

Có thể cùng chàng uyên ương hí thủy, bỉ dực song song bay

[làm cái khúc hát hò nỳ, ta chết mấc >.