Ta cả kinh, đưa tay sờ lên những nốt ban đỏ trên mặt, a, quả nhiên hắn đã phát hiện rồi! Ta cười khẽ, nói với hắn, “Như thái thượng hoàng đã thấy!” Lúc nếu tiếp tục giấu giếm thì cũng không gạt được người thông minh nhất thiên hạ là hắn, hơn nữa, thật ra ta cũng không muốn giấu giếm hắn! Bị nhận ra thì thế nào? Hắn tuy biết ta vốn đối địch với Đường Vấn Thiên nhưng lại cũng không hề làm khó ta. Hơn nữa, chưa biết chừng, hắn sẽ càng ra sức giầu giếm cho ta, có gì mà không ổn thỏa?
Nụ cười của hắn đông cứng ngay trên môi.”Ta nói ngươi là.., ngươi là nàng, ta không nghĩ ra, ngày đó ngươi và Tuyên rõ ràng là tình đầu ý hợp, tại sao khi nữ nhân đó xuất hiện, ngươi lại tự ý bỏ đi mà không hề cho Tuyên 1 cơ hội nào! Mặc dù ta tận mắt chứng kiến nhưng ta biết, bằng trí thông minh của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ đoán ra được chân tường việc này! Chỉ là, ngươi lại không cho Tuyên 1 cơ hội! Đó chính là cái mà người ta gọi là “khôn 3 năm dại 1 giờ” sao?”
A! Bị hắn đã nhìn thấu! Ta thấy đã đến trước cửa phòng, liền đẩy cửa ra, dìu hắn vào rồi thuận tay đóng cửa phòng lại, ta nói, “Ta không ngờ Thái thượng hoàng lại nhắc tới chuyện lúc ấy, Thái thượng hoàng không cảm thấy rằng nếu lúc này nói ra thì chính là ta Diệp Dược Nô ta vô tâm vô phế, ta sẽ cảm thấy thương tâm! Lâu như vậy rồi, cần gì phải nhắc lại!” Ta dìu hăn ngồi xuống.
Xoay người lại, thắp ngọn đèn trong phòng lên
“Sau đó, chúng ta điều tra được nữ tử kia chỉ diễn trò! Đại ca cho rất nhiều khiến nàng nói thật trước mặt mọi ngừơi, ai ngờ nàng ta đã đáp ứng mà xoay người lại đã trở mặt lật lọng! Sau đó, dưới sức ép của mọi người, Tuyên gia quyết định nạp nàng làm thϊếp nhưng chỉ 1 thời gian ngắn sau là nàng ta đã mất tích! Vấn Hiên ngu muội, nếu ta đoán không sai thì nữ tử đó là bị người khác sai khiến. Diệp Dược Nô, người đó hẳn là ngươi! Mặc dù đại ca đã đoán là ngươi nhưng khổ nỗi lại không có chứng cớ, mà bây giờ ngươi lại xuất hiện bên người ta, vậy chứng tỏ điều ta đoán là đúng. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi 1 câu, ngày đó ở trong phòng, ngươi muốn gả cho Tuyên, đó có phải sự thật không? Hay chỉ là 1 mưu kế của ngươi mà thôi? Một mưu kế để đả kích đại ca?” Hắn lạnh nhạt nói, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Ta ngồi xuống, khóe môi mỉm cười. Ta quả nhiên không hề nhìn lầm hắn. Nam nhân này cũng thông minh giống hệt đại ca của hắn! Thậm chí, hắn còn thông mình hơn đại ca hắn nhiều! Đường gia, quả nhiên là không có người nào yếu!
“Thái thượng hoàng nghĩ như thế nào thì là như thế ấy! Thân là một người chuyên đi hại người, lời ta nói đương nhiên là không thể làm Thái thượng hoàng tin được! Bất quá, thái thượng hoàng, hoàng huynh của ngươi sai khiến Tuyên Tuyết Tán phải làm sao cho ta thương tâm, quả nhiên đã thành công rồi! Ít nhất mà nói thì ta đã thương tâm vì hắn, rơi lệ vì hắn! A! Thậm chí cho đến bây giờ vẫn vì hắn mà cảm thấy không cam lòng! Thấy hoa mai bên ngoài, liền nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ; ngửi thấy hương thơm hoa mai, liền nhớ đến ngày đó trong Tuyên thành, a! Hết thảy, cứ như mới là hôm qua. Nước đi này của đại ca ngươi, thật sự rất tốt! A! Chỉ
vì ta là Diệp Dược Nô, không phải sao? Làm sao ta xứng đáng có được 1 tình yêu đây? Từ ngày bắt đầu đối địch với đại ca người là ta đã không còn quyền được yêu rồi, không phải sao? Tất cả những người bên ta, tất cả những việc bên ta đều do hắn lợi dụng! Mỗi ngày, ta đều nằm trong kế hoạch của hắn, hơn nữa, cũng phải lên kế hoạch phản kích lại hắn! A! Như vậy, ngay chính mình mà ta còn phải khách sáo, làm sao có thể xứng với tình yêu đây? A!” Ta cười rơi lệ. Lúc này, ta mới thật sự phát hiện, nguyên lai, trong tâm của ta vẫn còn rất khó chịu
Hay là, ta không thể quên được Tuyên Tuyết Tán!
Nguyên lai, ta cũng có thể rơi lệ trước mặt 1 người khác! Rơi lệ 1 cách thật tình thành ý! Không mưu mô tính kế, chỉ thật tâm muốn khóc! A! Diệp Dược Nô thật sự đã kìm nén lâu lắm rồi!
Đôi mắt của Đường Vấn Hiên đỏ ngầu, sắc mặt cũng rất tái nhợt, “Ta biết, chuyện này, thật xin lỗi ngươi! Chỉ là ta không nghĩ
rằng ngươi lại thâm tình với hắn như vậy! A! Thật sự là thiên ý! Từ nay về sau, ta sẽ không nói với ai khác về chuyện đã xảy ra hôm nay, những chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ không ngăn cản! Chỉ là, có thể nghe ta nói 1 câu không? Đối với đại ca, ngươi hạ thủ lưu tình!” Dứt lời, hắn liền bắt đầu ho nhẹ
“Hạ thủ lưu tình?” Ta nói, “Muốn ta hạ thủ lưu tình với hắn thì hắn cũng phải đồng ý sẽ hạ thủ lưu tình với ta! Chuyện giữa ta và hắn, Thái thượng hoàng đừng nên quan tâm! Nếu thái thượng hoàng cố tình, thì có thể tra ra ta là Diệp Dược Nô! Thời gian đã lâu, hết thảy, liền có thể tra ra manh mối. Ngày đó ta ở trong Phượng Hoàng cốc, đại ca của ngươi 3 ngày là chạy đến kiếm chuyện 2 lần, hẳn là ngươi biết! Bây giờ, chúng ta chỉ bất quá là di dời chiến trường mà thối. Không có gì kỳ quái cả! Có thể thấy 2 người bọn ta đấu đá, chỉ cần không liên quan vào thì liền có thể xem đó chỉ là 1 trò tiêu khiển!” lau đi nước mắt trên mặt, ta cười nói.
“Nếu ngươi thật sự thích Tuyên thì ta có thể nghĩ cách!” Hắn suy yếu nói. Khóe môi cười khổ nhưng không lừa được người khác. A, hắn để ý cái gì? Việc này cũng không cần hắn phải để ý!
“Thái thượng hoàng, việc này không cần nhọc ngài quan tâm! Quá khứ đã qua đi, có vài thứ tốt đẹp thì còn lưu vào lòng người! Nếu đem bóc lớp màng che của nó ra, ta không biết rằng mình có thể chấp nhận được việc hắn không hề yêu ta hay không! A!” Ta cười khổ.
Hắn nhìn ta một hồi lâu, nói nhỏ, “Ta biết, Tuyên thật sự thích ngươi! Ngươi đi rồi, hắn một mực tìm ngươi! Nếu đồng ý thì ngươi có thể quay về bên cạnh hắn! Ta tin rằng hắn sẽ chờ ngươi!”
Ta thật sự rất muốn tin lời hắn nói! Thật sự rất muốn tin rằng Tuyên thật sự rất yêu ta! Nhưng trải qua việc ngày đó tại Tuyên thành, trải qua 1 màn ái ân của hắn bị ta nhìn thấy, lòng tin mà ta đặt hắn đã không còn sót lại chút gì! Khi 2 người ở chung, ngay cả điều cơ bản nhất là lòng tin mà còn không làm được thì 2 người đó có thể giữ vững được tình yêu không? Chỉ có thể thừa dịp hết thảy chỉ đang còn trong mộng mà buông tay!
Hắn không ra tiếng, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, “Ngươi đang sợ hãi! Sợ hãi rằng 1 khi thành thân với Tuyên Tuyết Tán thì sẽ tạo cơ hội tốt cho đại ca ta, phải không? Chỉ là, vô tình ngươi đã bỏ quên Tuyên, thật sự là không tiếc nuối sao? Thật sự là không hối hận sao?”
“Ta hối hận đến chết! Nếu có thể thì ta tình nguyện vứt bỏ hết thảy để ở bên cạnh Tuyên! Nhưng hết thảy chỉ là “có thể” thôi sao? Không thể! Cho nên, ta cũng không thể ở bên cạnh Tuyên! Vấn Hiên, hay là chúng ta đừng nói đến việc này nữa! Ta và Tuyên Tuyết Tán, 2 người bọn ta vốn không thể ở bên nhau rồi! Nhắc lại chỉ càng càng thêm thương tâm thôi!” Ta vỗ vỗ vào 1 bên má.
Gần đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại thường xuyên cảm thấy mệt mỏi?
Tay phải của ta đặt lên đầu xem mạch, cau mày. Một hồi lâu sau mới buông ra. Không có việc gì! A! Hẳn là thấy mệt ở chỗ trái tim!
“Di chiếu của phụ hoàng, có phải là do ngươi sửa hay không? Ta không nghĩ ra lý do tại sao ngươi tiến cung. Hơn nữa, ngươi cũng không ra chiêu, muốn nói là có cũng không đúng. Chung quy, có phải ngươi đã sửa di chiếu của phụ hoàng không?” Tuy hắn đã suy yếu nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Ta gật đầu, hào phóng thừa nhận.”Ta lấy việc cứu sống hắn để là điều kiện, đó là phải sửa đổi di chiếu, hắn cũng đã đồng ý! Chỉ là, không ngờ ta vừa đi là hắn liền đã chết! Thật không biết là chết thật hay chết giả! Thuỵ thái y hạ độc chính mình lại hạ độc phụ hoàng ngươi, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Phụ hoàng của ngươi chết sớm như vậy, ngươi lại được kế thừa long vị, sức khoẻ của ngươi lại không tốt. Lúc này, ta đến Xuất Vân điện là nhằm để trị bệnh cho ngươi! Không ngờ rằng ngươi lại đem ngôi vị hoàng đế tặng cho hoàng huynh ngươi! Uổng phí 1 phen tâm cơ của ta!” Ta tóm tắt lại sách lược của mình cho hắn
Hắn cười, “Ta cứ thắc mắc tại sao ngươi lại đổi người kế thừa trong di chiếu thành ta, nguyên lai là vì ý niệm này sao? Ta nhớ lần trước ngươi còn nói rằng căn bệnh của ta vốn không thể chữa khỏi! Tại sao bây giờ lại đổi ý rồi?” Mặc dù không nói nhưng từ tia sáng loé ra trong đôi mắt hắn, ta biết, hắn đã nảy sinh sự quyến luyến với trần thế rồi!
Ta cười nói, “Không chắc chắn đến 10 phấn! Chỉ định đến thử vận may mà thôi! Hơn nữa! Vấn Hiên, ta có 1 câu nói mà hẳn là ngươi không muốn nghe! Bệnh của ngươi, tại Tuyên thành ta có thể cứu chữa, nhưng bây giờ thì ta không muốn! Bây giờ đã tới tình trạng này thì ta lại càng không cứu! Không xuống tay với ngươi đã là việc làm nhân từ nhất của ta rồi! Vấn Hiên, ngươi có trách ta không?” Miệng cười nhưng lời thốt ra thật tàn nhẫn, đó không phải là ý nguyện của ta sao?
Đối với 1 người không có nhiều cơ hội chữa trị thì chớ quá hi vọng vào sự sống, sau đó lại càng tuyệt vọng! Mà ta, lúc này lại đối diện với hắn trong tình huống này!
Hắn ngây cả người, sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu sau mới nói, “Ta đoán được! Lúc ở Tuyên thành, ngươi có thể tùy ý điều khiển sinh tử, nói là cho ta sống tiếp mấy năm, ta đã đoán được!” Hắn cười khổ.
Ánh mắt lạnh nhạt đó làm cho lòng ta chua xót. A! Nếu hắn không phải là đệ đệ yêu quý nhất của Đường Vấn Thiên thì ta quả quyết sẽ giúp hắn chữa khỏi Người này, thoạt nhìn rất thuận mắt ta. A! Thiên ý trêu người! Lòng ta nói.
“Cứ uống thuốc đều đặn, giữ cho tâm tình ổn định thì sẽ trường mệnh thôi! Lúc đầu ta nói là cho ngươi hai năm, thì là hai năm. 2 năm sau, phải tuỳ xem cơ duyên của ngươi thế nào!” Ta khẽ cười nói.
“Xoá mấy vết ban trên mặt đi! A! Nếu không vì tuổi tác của ngươi thì ta đã tưởng rằng ngươi chính là nữ tử ngày đó trong ký ức của ta?” Khoé môi hắn mỉm cười, cứ như thể đang bàn về chuyện thời tiết! Ta nghĩ, hắn đã chấp nhận việc này rồi, ta sẽ không xuống tay với hắn!