Ta không để ý tới hắn, xem xét chiều dài của kim long bội trên cổ hắn, nhìn thoáng qua rồi nói, “Hoàng thượng có thể tháo kim long bội ra không! Nô tỳ xem qua rồi, hẳn là có thể! Có thế nào cũng muốn thử một lần, không phải sao? Hoàng thượng?” Đánh cuộc với hắn là 1 việc quá nguy hiểm, ta không thể ngây ngốc, mà đán cuộc với hắn rồi sau đó không cẩn thận thắng cuộc nhưng lại làm lộ hành tung!
Hắn ngây cả người, thở dài, nghe theo lời ta định tháo kim long bội xuống nhưng lại nghe thấy hắn kêu lên 1 tiếng. Ta cả kinh, thấy trong lòng bàn tay của hắn có rất nhiều vết bỏng sưng phồng.
“Hoàng thượng, ngươi bị thương!” Mặc dù là lời quan tâm nhưng không biết tại sao khi thốt ra khỏi miệng lại mang vẻ ảo não! Hắn bị thương! Nhưng lại là vì ta mà bị thương! Ta hẳn là phải cao hứng nhưng có thế nào ta cũng không thể cho hứng cho nổi!
Hắn tiếp tục cố gắng, nhưng không ngờ sợi dây quá ngắn, căn bản là không lấy ra được!
Ta rất muốn cắt cổ hắn cho xong! Chỉ là đưa cho hắn 1 phong thư mà thôi, chỉ là muốn vui đùa 1 chút thôi mà lại đáng để thành ra thế này sao? Ta chỉ muốn ẩn thân trong hoàng cung của hắn mà thôi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Lúc này, ta uể oải cơ hồ muốn phát khóc! Ở 1 chổ với ai chứ không thể ở cùng 1 chỗ với hắn!
Ngay lúc đó ở phía sau, nếu ta lui lại thêm vài bước nữa là mái tóc ta sẽ bị đứt ngay lập tức! Nếu thế thì ta sẽ thua! Không phải sao? Muốn cắt thì cũng là phải cắt kim long bội của hắn!
Hắn xứng đáng địa thở dài
. Ta cảm giác hắn địa tính nhẫn nại một chút địa bị loại tình huống này chà sáng rồi!
Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên nặng nề!
Ta quay người lại, mười ngón tay tận lực tháo mớ tóc bị cuốn vào kim long bội ra! Không được! Không được! Lòng ta ảo não. Ta càng nôn nóng, số tóc bị cuốn vào càng nhiều!
Nếu không phải vừa rồi ta đã nhắc nhở hắn đốt thêm hương để trở thành ân nhân của hắn thì chưa biết chừng bây giờ hắn đã 1 phát cắt đứt mái tóc của ta rồi! Bây giờ ta chỉ là một người cung nữ mà thôi! Dù cho cung nữ có bản lãnh đến thế nào, có được Đường Vấn Thiên coi trọng đến cỡ nào thì cũng chỉ là một người cung nữ mà thôi!
A! Nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất! Diệp Dược Nô và Đường Vấn Thiên, hai người được công nhận là thông minh nhất trên đời, giờ đây lại khốn đốn bởi 1 việc nhỏ nhặt này! Không động đậy được, di chuyển cũng không được! Mái tóc dài này, cắt bỏ không được, gỡ ra cũng không có cách nào! Thật sự là sầu chết người đi được!
“Nếu Hoàng thượng phế trừ tổ chế thì mẫu thân của Hoàng thượng sẽ không phải chết cùng tiên tiên đế, như vậy, kim long bội trên cổ Hoàng thượng có thể nhờ mẫu thân người làm lại 1 cái, không phải sao? Mà mẫu thân của nô tỳ lđã qua đời rồi! Mái tóc dài này, có thế nào thì nô tỳ cũng muốn cẩn chậm (cẩn thận + chậm rãi) gỡ ra! Chỉ cần Hoàng thượng không chê nô tỳ phiền!” Ta khiêm nhượng nói.
Nếu không phải lúc này đang đóng vai cung nữ đành phải nhượng bộ, hơn nữa lại còn phải ẩn thân trong hoàng cung hắn thì ta đã sớm nhảy dựng lên cắt đứt kim long bội của hắn rồi! Còn ở nơi này nói với hắn những lời vô dụng làm gì nữa?
“Nói thế thôi chứ không biết chuyện ngày mai có thành công hay không, hơn nữa lúc này mẫu thân của ta cũng không có tâm tình mà làm lại cho ta 1 cái! Cho nên, Trẫm không thể mạo hiểm như vậy!” Khoé môi của hắn cong lên, ta thề, ta thật sự thấy khoé mi của hắn có ý cười! Hắn là cố ý!
Trong lòng phát hoả, hai tay nắm chặt mái tóc, định là sẽ cẩn thận gỡ ra đàng hoàng. Ai ngờ, tình huống này còn phiền toái hơn so với lúc vừa rồi! Ghê tởm! Lòng càng nóng vội, càng làm hỏng việc!
Hắn nhìn ta thật sâu, nói nhỏ, “Trẫm còn có một đêm phải linh thủ (cái nỳ giải thích ở phía chap 71.1 ròy), có thể có người ở cùng ta cũng tốt!” Hắn buông tay, “Vài đêm này, có vài lần Trẫm thấy ác linh xuất hiện muốn đoạt hồn phách của phụ hoàng, đêm không thể ngủ, cổ có tổ chế, thủ linh cần 1 mình hoàng đế làm, hôm nay Trẫm với ngươi ởchung 1 cỗ như vậy, các đại thần nếu biết được thì chắc chắn sẽ không buông tha, sẽ nói rằng ta phá huỷ tổ chế! Không cách nào khác ngoài việc nói rằng ngươi là phi tử phụ hoàng chọn cho Trẫm!”
Thật sự là buồn cười! Lại bịa đặt những chuyện hoang đường này trước mặt Diệp Dược Nô ta! Muốn lừa gạt cho ta cắt tóc cũng có kết quả! Cái gì mà ác linh? Nếu trên đời này có ác linh thì 1 người gϊếŧ người nhiều như ta có phải ngày đêm không ngủ yên? Có phải đã sớm bị ác linh doạ chết rồi? Nếu trên đời này thật sự có ác giả ác báo thì đó là chưa tới lúc!
Có ác linh thì Đường Vấn Thiên cũng đã bị ác báo, không phải sao? Những chuyện xấu hắn gây ra còn nhiều gấp mấy lần ta!
Số người chết trong tay ta so với hắn thì cũng chỉ như 1 sợi lông trên người con trâu!
2 ác nhân bọn ta mà ở cùng 1 chỗ thì e rằng đến ngay cả quỳ thần đều phải tránh xa 3 phần, ta thì sợ gì ác linh?
Ác linh không được, hắn lại nói đến tổ chế! Sao không nói thẳng ra là muốn ta cắt tóc luôn đi? Tại sao còn nói dông dài như vậy? Nếu như vậy thì bằng mọi giá ta cũng không cắt tóc! Ta xem ngươi làm sao bây giờ?
“Với khuôn mặt này của nô tỳ, nếu Hoàng thượng nói là phi tử thì sẽ không ai tin! Nô tỳ khi sinh ra đã mang số mạng của 1 nô tỳ, làm sao dám trèo cao đây?” Đường Vấn Thiên đáng chết! Nếu lúc nãy ta không giúp ngươi duy trì nèn nhang thì chắc ngươi đã gϊếŧ ta từ lâu!
Tên Đường Vấn Thiên này mặc dù ghê tởm nhưng lại là người có ân báo ân, có oán báo oán. Nếu không như thế thì năm
đó Tuyên Tuyết Nhi chết trong tay ta, hắn sẽ không tìm đến ta mà gây nhiều phiền toái như vậy!
Hắn cúi đầu bật cười, ngực chấn động kịch liệt, “Thế thì phải làm sao bây giờ? Ngươi không chịu cắt tóc, ta lại không thể cắt cổ! Thế thì cả đời này đành như vậy sao?”
Lòng bàn tay ngứa râm ran, thật rất muốn tát thẳng vào bảm mặt đó nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống!
“Nếu Hoàng thượng thật sự cố tình thì sẽ có biện pháp! Hoàng thượng có thể sai người vào ngự phòng (phòng bếp) lấy mỡ ăn lại đây, tóc bị dính mỡ thì sẽ có thể gỡ ra!” Ta cười lạnh. Nếu hắn không đáp ứng thì ta liền một chưởng đánh ngất hắn rồi cắt đứt kim long bội!
Hắn ngây cả người, nói nhỏ, “Có thể như thế sao? Thật tốt quá!”
Đang định giương giọng, thì ngoài cửa truyền đến giọng nói, “Hoàng thượng, Tuyên Tuyết Băng, Tuyên Tuyết Hạo tướng quân, Vàng Thượng thư, Lý đại nhân cầu kiến!”