Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 9: Trảm ngựa kết thù

Không thể! Ta không thể ngã xuống! ngã xuống, sẽ cầm chắc cái chết! Trong nháy mắt, vòng tay ôn nhu của mẫu thân, khuôn mặt tươi cười của các muội muội, bóng lưng của phụ thân khi bị ta bức khi khỏi nhà, đều đồng loạt hiện lên trước mắt ta. Ta không thể chết được!

Nắm chặt sợi dây! Ta dừng ở giữa không trung! Ta không có việc gì! Thở phào nhẹ nhõm! Nhưng là, thân thể của ta, lại ở rất thấp. Thấp đến nỗi tên kiệu phu kia chỉ cần dùng sức 1 tí, là có thể chạm đến bất cứ chỗ nào trên người ta! Lôi kéo sợi dây trong lòng bàn tay, bởi vì quá dùng sức, nên đau đến tận tâm can. Trên trán, mồ hôi bắt đầu rịn ra, ta dùng sức xoắn chặt sợi dây một vòng, đảm bảo sợi dây sẽ ko bị tuột khỏi tay. Trên đầu, bầu trời đã chuyển sang màu đỏ sẫm, như mặt trời lặn cốc hôm nọ! Đôi tay trắng như tuyết, lúc này, vì nâng đỡ sức nặng của toàn thân mà run nhè nhẹ. Con ngươi đỏ đậm nhìn thẳng vào gã kiệu phu đang đứng dưới táng cây, ta không thể chết được! Ta sẽ không chết! Ta là thần y bất tử! Chỉ có ta gϊếŧ người, chưa người nào có thể gϊếŧ ta!

Tên kiệu phu nọ bị biến cố này làm cho choáng váng, ánh mắt của nhìn vào hắn, rồi hạ xuống, hắn tàn nhẫn giơ thanh đao, chém thằng về phía ta!

Hai tay ta dùng sức, chân trái giẫm lên thân cây phía trên. Tránh khỏi nhát đao của hắn!

Vì chém hụt

đã làm cho hắn nổi giận, “Thối đàn bà! Ta xem ngươi còn có bản lãnh j để thoát khỏi tay ta!” Dứt lời, tay cầm đao hướng về phía ta mà chém tán loạn

Mà ta, thì ko mảy may để ý, an ổn ngồi trên cây. Lòng mang vui vẻ, mà ta, mỗi một khi đã kích động, thì sẽ quyết đấu 1 trận sống chết!

Ghê tởm! Rõ ràng đã đánh trúng vật kia, tại sao lại chưa có hiệu quả? Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng ong xé gió lao đến. Tốt lắm! Ta rất muốn cười. Nhưng lại phát hiện ta bây h thật sự là cười không nổi!

Tên kiệu phu đang nổi giận kia lại ko biết chuyện j đang xảy ra, vẫn là điên cuồng múa may thanh đao. Đến lúc bị con ong đầu tiên chích, hắn không chút suy nghĩ, một chưởng đập xuống! Đán ong, nổi giận rồi! Đánh hơi thấy mùi của hắn, điên cuồng đuổi gϊếŧ. Hắn kinh hô kêu to, tiếng kêu ở nơi hoang vu như thế này, nghe hệt như tiếng sói tru. Hắn liên tục xua đuổi đàn ong, như vẫn ko hết! Hắn cầm thanh đao điên cuồng chạy trốn.

Đám hắc y nhân cũng bắt đầu loạn cả lên. Nam nhân kia hét to vs bọn thuộc hạ, “Dùng quần áo che mặt lại, không nên cử động!”

Sau câu nói của hắn, đám hắc y nhân lấy quần áo che đầu và mặt lại, ngồi chồm hổm bất động trên mặt đất. Thoạt nhìn, hành động của nam nhân này vô cùng nghiêm cẩn.

Quân đội kỷ luật nghiêm chỉnh như vậy mà cũng sợ ong đốt! Thật sự là quá buồn cười!

Mặc dù hắn có thể ngăn đc đám thuộc hạ, nhưng lại ko thể khống chế đc con ngựa! Đột nhiên trong lúc đó, con ngựa kia chấn kinh giơ cao 2 chân trước rồi bắt đầu chạy như điên! Quả nhiên, con ngựa đó đã bị ong đốtt rồi! Con ngựa bị kích động, điên cuồng mang theo nam nhân lạnh lùng kia chạy như điên! Nam nhân rất nhanh kẹp lấy bụng ngựa, nhưng mà loại phương pháp này, đối với con ngựa đang bị phát điên mà nói, căn bổn không có chút tác dụng.

Con ngựa nổi điên chạy. Nam nhân đó nghĩ hết mọi biện pháp để khống chế con ngựa, nhưng hiệu quả lại ko đc tốt. Hắn lớn tiếng hô, “Truy Phong! Truy Phong! Đứng lại! Không đc cử động!” Mặc dù tình huống khẩn cấp, nhưng vẻ mặt lại ko mảy may thay đổi

Ta nhếch môi cười. Nhìn hắn trên lưng con ngựa đang chạy như điên. Đám hắc y nhân, ko có mệnh lệnh của hắn, dĩ nhiên không 1 người nào dám cử động! Ma quỷ! Tâm chợt động. Nam nhân này nếu không phải ma quỷ, thì cũng là là yêu quái! Nếu như không, tại sao lại chưa có người nào nguyện ý giúp hắn? Giúp hắn ghìm lại cương ngựa là xong, không phải sao? Nhìn thấy chủ tử như thế này mà lại giương mắt đứng đó ko làm j! Nếu không phải là không muốn, thì cư nhiên vốn là không dám rồi!

Những nơi có hoa, sẽ có ong mật, ong mật bình thương vốn là vô hại, nhưng nếu

phạm đến nó i, tỷ như nói, ngươi đập vào nó 1 cái, nó sẽ gọi đồng bọn của nó, đối với ngươi mà điên cuồng địa đuổi gϊếŧ! Mà hắn! Tên nam nhân ma mị này, lại bị làm cho chật vật như thế! Vừa muốn đuổi tên kiệu phu kia đi, vừa làm bọn họ bị náo loạn, tâm tình ko muốn vui cũng thật khó!

Đó là kết quả của việc xem thường 1 nữ nhi yếu nhược như ta! Mỉm cười. Cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay ko còn rõ rang nữa! Bởi vì thắng lợi! Bởi vì ta đấu đã đấu thắng nam nhân kia! Chứng kiến bộ dạng của hắn bây h, ta thật sự rất muốn cười to!

Trên lưng thấy hơi ngứa, xem ra, chắc cũng bị ong đốt rối! Phương pháp này, nếu chưa đến bước đường cùng, ta sẽ ko dùng! Bởi vì, đánh vỡ tổ ong kia, ta, liền thành mục tiêu đầu tiên của chúng nó!

Bất quá, ta lại đủ tỉnh táo, số người bị ong mật chích mà vẫn tỉnh táo ko có nhiều lắm, mà ta, lại là 1 trong số đó!

Đối vs Đường Vấn Thiên, ta từng dùng vạn kế kể cả độc rắn, chỉ 1 chút mật ong nho nhỏ thế này, có đem ra so sánh thế nào cũng còn kém xa độc xà!

Cho nên, ta ở trên cây bất động, tự nhiên, cũng đỡ bị chích 1 ít!

Cảm giác ngưa ngứa ở cổ nhắc nhở ta, tay ta đã bị ong đốt rồi, trên mặt cũng bị đốt vài cái! Mặt nạ da người, vừa hay bảo vệ mặt ta khỏi đàn ong!

Khi con ngựa định lao xuống đầm, nam nhân liền từ bên hông rút ra 1 thanh nhắm tay xương sườn bên của con ngựa mà đâm xuống! Mũi kiếm dĩ nhiên xuyên qua bụng ngựa! Có thể thấy được trong 1 kiếm này, hắn đã dùng bao nhiêu lực! Máu, một chút từ bụng ngựa chảy xuống, con ngựa giơ 2 chân trước lên hí, hắn dùng 1 tay rút kiếm ra! Nhất thời, máu giống như suối phun ra! Bắn tung toé lên người hắn!

Hắn dễ dàng nhảy xuống ngựa. Con ngựa điên cuồng hí một tiếng, té xuống! Giãy dụa vài cái, liền bất động! Con vật to lớn như vậy, cư nhiên lại bị một kiếm lấy mất mạng! Có thể thấy được công lực người này rất cao!

Người này, ngay cả con ngựa mà mình yêu mến cũng

ko chút do dự mả ra tay gϊếŧ chết. Có thể thấy được trái tim hắn tàn nhẫn bao nhiêu!

Nam nhân nhìn con ngựa bất động, quay đầu, mắt đỏ ngầu, đôi môi dính máu nở nụ cười, như Tu La trong chốn địa ngục chuẩn bị báo thù, cầm theo thanh kiếm đẫm máu, từng bước một đi về phía ta.