Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 6-2

Hắn nghe xong chẳng những mặt đỏ, mà còn cãi lại làm lưỡi khô miệng cứng, làm gì có loại phương thức giải rượu nào kỳ quái như thế, cái gì kêu nam nữ cùng một chỗ làm cái loại sự kia liền giải được rượu.

“Là do ngươi tự mình nói bậy đúng không, chứ làm gì có loại

phương pháp giải rượu này?”

“Tin hay không tùy ngươi, nghe nói loại phương pháp này tối hữu hiệu.”

“Nói hưu nói vượn, làm sao có thể, dựa vào cái gì làm cái loại sự kia, mà có thể giải được đau đầu......

?”

“Ta cũng không biết, rất nhiều người từng trải qua kinh nghiệm đều nói như vậy.”

“Ta...... Ta không tin......”

“Vậy ngươi đau đầu ba ngày, nằm ở trên giường ba ngày mới hết, cố mà chịu đi.”

“Cái gì? Loại này đau phải đến ba ngày ư?”

Ngọc Đằng Long nghe qua mà kinh hãi, phải đau như vậy tới ba ngày, hắn làm sao có thể chịu được, nhưng hắn đi đâu mà tìm một người cùng hắn làm cái loại sự này?

Tỳ nữ trong nhà nhìn đến gương mặt hung ác của hắn đã sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra, căn bản là không có khả năng tiếp cận hắn, nhưng nếu bắt hắn đi ra ngoài tùy tiện tìm, hắn cũng không phải cái loại người này.

“Đằng Long, ta có thể giúp ngươi.”

Thấy khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp của Cảnh Băng Tuyền tới gần, Ngọc Đằng Long bỗng nhiên thẹn thùng đỏ mặt, “Mới không cần, ai muốn với ngươi làm cái loại sự này.”

“Đằng Long, ta lần trước huých ngươi, ngươi không phải tức giận đến khóc sao? Đều là ta không đúng, lần này hãy để cho ta bồi thường ngươi, hai nam nhân làm cái loại sự này lại không có gì. Ngươi lần trước nhất định là bởi vì lần đầu tiên, cho nên mới tức giận như vậy, kỳ thật lúc ta thân với ngươi, thân thể cũng có phản ứng, cho nên việc ấy căn bản chỉ là bình thường thôi.”

Không thể tưởng được thì ra Cảnh Băng Tuyền cũng giống như mình, bị hôn môi sau một lúc cũng sẽ có phản ứng. Vậy mà Ngọc Đằng Long cứ nghĩ chỉ có một mình mình mới bị như vậy, cho nên mới đối với việc bị Cảnh Băng Tuyền chạm đến mà sinh ra phản cảm.

“Thật...... Thật vậy chăng?”

Ngọc Đằng Long có điểm hoài nghi lời nói của hắn, có khi nào hắn lại nói dối nữa không?

“Muốn sờ sờ của ta xem sao không? Vừa rồi mới hôn môi với ngươi xong, cái kia của ta liền ngạnh.”

Tầm mắt Ngọc Đằng Long nhịn không được dời xuống, phía dưới bộ vị của Cảnh Băng Tuyền đã bị áo che lại, nhìn không ra có điểm gì khác thường. Cảnh Băng Tuyền bắt lấy tay Ngọc Đằng Long, bỗng nhiên đặt vào hạ thân chính mình. Ngọc Đằng Long hoảng sợ, lập tức hắn phát giác hạ thân của Cảnh Băng Tuyền đích thật là đã ngạnh trướng lên.

“Ngươi...... Ngươi thật sự......”

Ngọc Đằng Long cả kinh nói không ra lời, Cảnh Băng Tuyền thành thật gật đầu.

“Đằng Long, mặc kệ người khác nói chúng ta khác xa nhau một trời một vực thế nào, kỳ thật ta với ngươi đều rất giống nhau, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, ngươi có phản ứng, ta cũng sẽ có.”

Cảnh Băng Tuyền khẳng định hai người đều giống nhau, làm cho Ngọc Đằng Long từ trước đến nay luôn có mặc cảm thua kém Cảnh Băng Tuyền, rốt cuộc bây giờ mới cảm thấy có chút công tâm, không có phản cảm nhiều đối với Cảnh Băng Tuyền nữa.

Ngọc Đằng Long tò mò tăng thêm lực đạo bàn tay, bộ vị của Cảnh Băng Tuyền lập tức có phản ứng, ở trong tay hắn càng thêm trướng đại cứng rắn.

“Ngô...... Hô......”

Hắn dùng một chút lực chạm đến dưới, Cảnh Băng Tuyền cắn chặt răng, hai gò má bắt đầu đỏ bừng, trên khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đang cố kìm chế, đường cong trở nên lợi hại, Ngọc Đằng Long trong lòng cảm thấy là lạ, lập tức thu hồi tay lại.

Không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền đè lại tay hắn, dùng thanh âm đang cố kìm nén tới cực điểm nói: “Đằng Long, thật thoải mái, làm thêm một chút nữa được không?”

Ngọc Đằng Long chưa bao giờ tưởng tượng qua Cảnh Băng Tuyền cả đời này lại có lúc cầu cạnh hắn thế này, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cảnh Băng Tuyền tràn đầy du͙© vọиɠ, khiến cho Ngọc Đằng Long nhịn không được đỏ mặt tía tai.

Nhưng mà vừa rồi cái xúc cảm trong tay quả thật là ấm áp, làm cho trong lòng Ngọc Đằng Long run rẩy. Có lẽ lúc trước Cảnh Băng Tuyền sờ bộ vị kia của hắn, chắc cũng có cái cảm giác không thể ngăn chặn giống như hắn bây giờ.

Hắn run rẩy lại đưa tay đυ.ng chạm bộ vị kia của Cảnh Băng Tuyền, cho dù cách một lớp vải, nơi đó vẫn nóng rực cơ hồ làm cho tay hắn muốn bỏng rát, mà Cảnh Băng Tuyền còn phát ra tiếng rêи ɾỉ hưởng thụ đầy da^ʍ mĩ. Tay hắn mỗi một lần lên xuống vuốt ve, đều làm cho toàn thân Cảnh Băng Tuyền đầy kích động.

“Đằng Long......”

Để mặc hắn vuốt ve, gương mặt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của Cảnh Băng Tuyền chậm rãi tới gần, sau đó kịch liệt hôn hắn, hắn cũng học được vươn đầu lưỡi, cùng lưỡi Cảnh Băng Tuyền quấn lấy nhau, thân thể thoáng chốc nóng lên.

“A...... Băng...... Băng Tuyền......”

Ngọc Đằng Long bị Cảnh Băng Tuyền hôn đến quên cả việc tiếp tục đυ.ng chạm bộ vị của Cảnh Băng Tuyền, mà ngón tay lạnh lẽo của Cảnh Băng Tuyền đang cởi bỏ vạt áo hắn, lần mò đi vào khẽ vuốt ve hồng nhũ hắn, một cỗ cảm giác quái dị

làm cho hạ thân Ngọc Đằng Long thoáng chốc bạt thẳng.

Khi hắn phát hiện chính mình bị Cảnh Băng Tuyền hôn cùng vuốt ve đến biến thành thất thần, thân mình đã muốn nằm rũ ra ở trên giường từng ngụm từng ngụm hít thở, Cảnh Băng Tuyền cúi đầu hôn lên cổ hắn, tiện đà khẽ liếʍ đầu nhũ tiêm của hắn.

“Không...... Không cần, rất quái lạ...... Băng Tuyền......”

Loại cảm giác này...... vừa thoải mái lại vừa vô cùng kỳ quái.

Cảnh Băng Tuyền hơi thở ồ ồ an ủi hắn: “Sẽ không sao đâu, Đằng Long, sẽ rất thoải mái, tin tưởng ta, tuyệt không kỳ quái.”

Nhũ tiêm mới bị khẽ liếʍ xong, Cảnh Băng Tuyền lại còn khẽ khàng cắn một cái.

Ngọc Đằng Long thở hốc vì kinh ngạc, một cảm giác vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho hắn không tự giác nhấc mông lên. Cảnh Băng Tuyền tựa như biết được giờ phút này hắn muốn chính là cái gì, tay phải đã chui vào trong quần hắn, cầm lấy bộ vị đã nóng rực lên của hắn, làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng rêи ɾỉ.

“Ngô...... A...... A…. a......”

Y phục hắn không biết từ khi nào đã bị Cảnh Băng Tuyền

thoát ra hết, toàn thân trần trụi, tựa như một đứa trẻ mới sinh, mà Cảnh Băng Tuyền cũng đã cởi hết quần áo, đưa hai chân hắn vặn bung ra, sau đó bắt đầu dời mặt xuống.

Biết hắn đang muốn làm cái gì, Ngọc Đằng Long từ thoải mái chuyển sang hoảng hốt, kêu lên sợ hãi: “Ngươi làm cái gì? Buông tay, cầu ngươi buông tay......”

Cảnh Băng Tuyền đem mặt chôn ở giữa hai chân hắn, Ngọc Đằng Long đá chân muốn rời đi, lại bị Cảnh Băng Tuyền như đã đoán biết trước bắt lấy hai chân hắn mở ra.

“Tin tưởng ta, Đằng Long, việc này sẽ làm người rất thoải mái, ta muốn cho ngươi cảm nhận được.....”

Vừa mới nói xong, môi Cảnh Băng Tuyền liền tiếp xúc lấy bộ vị hắn, rõ ràng đây là một màn khó coi đến như vậy, nhưng khi Cảnh Băng Tuyền liếʍ duyện lại làm cho toàn thân hắn phát run, một dòng khí nóng từ nơi bộ vị bị Cảnh Băng Tuyền liếʍ hôn dâng lên, hướng về phía trước như chực phun trào.

Hắn bắt được chăn bông, kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt, làm cho Ngọc Đằng Long anh anh bật khóc. Hắn không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới trên đời này lại có kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến như vậy.

Cảnh Băng Tuyền không chỉ liếʍ hôn bộ vị đang căng cứng của hắn, còn đem nó tham nhập vào trong miệng, giống như muốn làm cho hắn cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn nữa.

Ngọc Đằng Long toàn thân vô lực tùy ý Cảnh Băng Tuyền ở trên người hắn vừa liếʍ vừa hôn, hoàn toàn không phát hiện Cảnh Băng Tuyền hưng phấn lấy từ trong đống y phục vừa cởi ra một cái hộp nhỏ, rồi quệt lấy một lượng lớn du cao trong đó, ngón tay dời xuống, bắt đầu ở chỗ tư mật của hắn vẽ loạn.

Khi Cảnh Băng Tuyền vói ngón tay vào mật địa hắn, bởi vì nhờ có lượng du cao khá nhiều, cho nên hắn vẫn chưa có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy một chút áp lực giống như là bài tiết, làm cho hắn có điểm không thoải mái.

“Băng Tuyền, ngươi...... Ngươi đang làm cái gì?”

“Ta muốn cho ngươi càng thoải mái......”

Cảnh Băng Tuyền vừa mới nói xong, Ngọc Đằng Long chỉ cảm thấy mông khẩu một trận run rẩy, tay Cảnh Băng Tuyền đã muốn xâm nhập vào bên trong hắn một chút, ngón tay không ngừng trừu sáp, làm cho hắn đầu váng mắt hoa nói không ra lời.

“Chính là nơi này, Đằng Long, rất thoải mái đúng hay không?”

“Ngô...... Không...... Không cần, Băng Tuyền, cảm giác...... Cảm giác quái lạ......”

“Sẽ không kỳ quái, là rất thoải mái đúng hay không?”

“Không...... Đừng có ngừng......”

Cảnh Băng Tuyền muốn đùa dai nên hơi dừng lại một chút, toàn thân Ngọc Đằng Long lập tức run rẩy vặn vẹo không ngừng.

Cái kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ vừa rồi, đã muốn làm cho Ngọc Đằng Long mụ mị đi, hắn nắm chặt cánh tay Cảnh Băng Tuyền, móng tay cơ hồ bấu sâu vào da thịt Cảnh Băng Tuyền, hoàn toàn không biết chính mình vừa rồi khẩn cầu cái gì.

Cảnh Băng Tuyền thấy hắn vẻ mặt trầm mê, trên mặt còn có vài giọt lệ không biết là do thống khổ hay là do khoái hoạt mà rơi ra. Cảnh Băng Tuyền rốt cuộc không thể nhẫn nại nâng lên hai chân Ngọc Đằng Long, vẻ mặt đầy âu yếm, thong thả sáp nhập.

Ta đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị từ rất lâu rồi, hộp du cao này là một phương tiện trợ giúp cho “việc lớn”, là mua được từ tay Hành gia nổi danh.

Ta tuyệt đối muốn cho Ngọc Đằng Long muốn ngừng mà không được, ta phải để cho lần đầu tiên của Ngọc Đằng Long hưởng thụ cảm giác vui sướиɠ đến vô thượng. Ta muốn hai người phải hợp nhất cả về thể xác lẫn tinh thần, để thời khắc này phải hoàn mỹ đến cực điểm.

Ngọc Đằng Long phát run, có lẽ là vừa rồi Cảnh Băng Tuyền mơn trớn lâu lắm, cho nên hắn cũng không có cảm giác quá mức đau đớn, ngược lại khi Cảnh Băng Tuyền tiến vào, cái loại cảm giác cực nóng này làm cho mật địa hắn vừa khoan khoái vừa nhiệt, hắn thầm nghĩ tại sao Cảnh Băng Tuyền không ma sát nhanh một chút.

“Ngô a...... Oa a...... A a...... Mau...... Mau một chút......”

Ngọc Đằng Long rốt cuộc không thể nhẫn nại rêи ɾỉ ra tiếng, Cảnh Băng Tuyền nếu ở trong thân thể hắn chịu ma sát nhanh lên, thì hắn đâu phải khóc lóc mà khẩn cầu mau một chút.

Động tác của Cảnh Băng Tuyền bắt đầu tăng lên từng chút một, dần dần, từng đợt kɧoáı ©ảʍ liền làm cho Ngọc Đằng Long cơ hồ không thể thừa nhận khóc ra tiếng.

Cảnh Băng Tuyền bắt lấy hai chân Ngọc Đằng Long, dùng sức nâng lên, đặt tại trên vai chính mình.

Rõ ràng là một tư thế vô cùng mất tự nhiên, hơn nữa toàn thân cao thấp của hắn, nhất là nơi tư mật nhất kia, bởi vì từ góc độ này mà bị Cảnh Băng Tuyền nhìn thấu cả, làm cho Ngọc Đằng Long cảm thấy càng thẹn thùng, kɧoáı ©ảʍ cũng từng trận nảy lên.

“Thấy được không? Đằng Long, thân thể của ngươi đang nhận lấy ta, thấy được không?”

Lời nói của Cảnh Băng Tuyền mang theo hưng phấn cùng vui sướиɠ không cách nào hình dung được, còn có một loại du͙© vọиɠ cường ngạnh độc chiếm mạnh mẽ hơn. Giờ khắc này, phút giây này, tất cả những gì đang diễn ra vào thời điểm này, hắn đã mộng tưởng từ rất lâu, rất lâu rồi.

Ngọc Đằng Long không dám nhìn, lời nói của Cảnh Băng Tuyền làm cho hắn thật sự không muốn chính mình nhìn thấy.

Nam tính kiên cường của Cảnh Băng Tuyền đã nằm trọn trong cơ thể hắn, giống như muốn khám phá hết thảy bên trong. Rõ ràng mỗi lần Cảnh Băng Tuyền di động đều mang đến đau đớn rất đỗi thống khổ, nhưng cũng đồng thời giúp trừ bỏ đi cái cảm giác khô nóng, khát khao đến tột cùng bên trong thân thể.

Về phương diện khác, bàn tay to của Cảnh Băng Tuyền đang cầm lấy phân thân hắn, không ngừng xoa nắn, giống như đang nâng niu một vật quý.

“Ngô...... A a...... A......”

Cái mông hắn nâng lên, cảm giác đau đớn khổ sở rất nhanh liền biến thành kɧoáı ©ảʍ khó nói bằng lời, trải rộng ra khắp tứ chi và chảy dài trong từng mạch máu.

Cảnh Băng Tuyền gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng sau nhiều lần trừu sáp, tiến thẳng đến nơi sâu nhất bên trong Ngọc Đằng Long, làm cho toàn thân hắn khoái hoạt đến run rẩy, rốt cuộc không thể chịu đựng được xuất ra du͙© vọиɠ, phóng lên thân thể trần trụi của hai người.