Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Chanh Quý phi
Cung nhân trông coi Tích Đức đường vốn đang tụ tập một chỗ nói chuyện, bỗng nhiên thấy Tề Diệp vẻ mặt âm trầm đi tới bị hù dọa vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi không thôi!
"Nô tài bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"
Tề Diệp cũng không để ý bọn họ, mím môi đứng ở trước cửa. Đây là biểu hiện khi hắn tức giận. Quang Thuận công công vội vàng ra hiệu bọn họ mở cửa.
Trong phòng Hạ Đồng nghe thấy Hoàng Thượng tới, vội vàng sửa sang lại trang dung, hi vọng lưu lại một ấn tượng tốt trong mắt hắn.
Cửa phòng từ từ mở ra, một làn gió ẩm ướt rét lạnh đập vào mặt. Tề Diệp nhìn người đứng hành lễ ngay trước mắt, mặt không chút thay đổi cất bước đi vào. Cửa phía sau chậm rãi đóng kín, trong phòng trong nháy mắt âm u hơn nhiều.
"Lời đồn là ngươi truyền đi?" Tề Diệp sắc mặt âm trầm, vẻ mặt lạnh như băng, làm cho người rét lạnh.
Hạ Đồng nghi hoặc nhìn hắn "Nô tỳ không biết Hoàng Thượng nói gì..." Nói rồi dường như bừng tỉnh đại ngộ, nàng ta cười nói "Nô tỳ nói đều là những lời nói thật. Nếu Hoàng Thượng không tin có thể đi điều tra chuyện năm đó. Chắc hẳn Hoàng Hậu nương nương không muốn để người đời biết được nàng bỏ trốn cùng nam nhân..."
Lời còn chưa dứt, không đợi Quang Thuận công công quát tháo, pạch một tiếng, Hạ Đồng bị hung hăng tát một bạt tai. Trên mặt đau đến chết lặng, trong miệng một mùi máu tươi nồng đậm.
Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng ta, giọng nói lạnh như băng "Câm miệng!"
"Ha ha ha, Hoàng Thượng cho rằng nô tỳ câm miệng thì chuyện Hoàng hậu nương nương đã làm có thể biến mất sao?" Nàng ta cười nhạo "Chỉ sợ Hoàng Thượng không biết Hoàng Hậu nương nương là một nữ nhân ác độc như thế nào!"
Không đợi hắn mở miệng, nàng ta nhanh chóng nói "Đức phi, tiên Hoàng hậu, Thục phi, tiểu công chúa, Lệ phi, còn có hài tử trong bụng Lương phi, không một sự việc nào thoát được quan hệ với Hoàng Hậu nương nương. Việc độc ác là Hoàng hậu nương nương tự mình phân phó nô tỳ. Nô tỳ tự mình hạ thủ, thần không biết, quỷ không hay, tựa như hạ độc Hiền phi."
"Ở nơi hậu cung này, Hoàng Hậu vì tranh thủ tình cảm mới là người đáng bị trừng phạt nhất. Hoàng Thượng có biết, một số việc đều là xuất phát từ tay Hoàng Hậu?" Nàng ta cười hỏi.
Tề Diệp nhàn nhạt nhìn nàng ta, thế nhưng một chút cũng không thấy tức giận, bởi hắn thấy cảm thấy phẫn nộ với một người sắp chết là không đáng.
Hắn nói "Những gì ngươi nói trẫm đều biết. Nàng là Hoàng Hậu của trẫm, chỉ có thể là Hoàng Hậu của trẫm, mặc kệ nàng đã làm sai điều gì, trẫm đều không để ý..." Ánh mắt trầm xuống, hắn nhìn Hạ Đồng, cười lạnh "Về phần ngươi, trẫm sẽ không cho ngươi được chết dễ dàng."
"Hoàng Thượng biết rõ?"
Hạ Đồng giật mình, còn muốn nói tiếp cái gì, Tề Diệp không cho nàng cơ hội "Cắt đầu lưỡi cho chó ăn, mỗi ngày chặt một ngón tay, cho đến chết mới thôi! Thi thể ném tới bãi tha ma, phơi thây nơi hoang dã!"
"Vâng!" Quang Thuận công công lên tiếng. Hạ Đồng bị hù dọa toàn thân run rẩy, muốn xin tha lại bị cung nhân bịt miệng không để cho nàng ta lên tiếng.
Tề Diệp cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, cất bước đi ra ngoài, rời khỏi Tích Đức đường âm u lạnh lẽo. Hắn nhìn lên bầu trời trong xanh, hít vào một hơi, đột nhiên cảm thấy đói bụng, đi đến hướng Chiêu Hoa cung.
Tề Diệp đến Chiêu Hoa cung, Hạ Uyển Chi mới vừa cho ba đứa bé dùng bữa. Ba đứa bé thấy phụ hoàng bọn họ đến đây, sau khi hành lễ liền vây hắn vào giữa. Tề Diệp cười, xoa đầu bọn chúng, ôm Tiểu Nguyệt Nhi hỏi "Đã ăn no chưa?"
Tiểu Nguyệt Nhi cười, bắt lấy tay của hắn đặt lên bụng nhỏ phình lên của mình, tựa như nói cho hắn biết đã ăn no.
Tề Diệp cười, hôn một cái lên mặt con bé, chơi đùa với nó trong chốc lát. Hạ Uyển Chi biết được hắn còn chưa dùng bữa, cho Hạ Bích truyền thức ăn lên. Rất nhanh thức ăn tinh xảo ngon miệng bày đầy cả bàn.
Nàng cho nhũ nương mang theo ba đứa bé đi xuống chơi một lát, chờ bọn họ dùng bữa xong lại cùng chơi với bọn chúng. Tề Diệp rất bất ngờ "Uyển Nhi còn chưa dùng bữa?"
"Không sao, thần thϊếp muốn dùng bữa cùng Hoàng Thượng!" Nàng cười, múc cho hắn thêm một chén súp lót dạ.
Tề Diệp uống một ngụm, khen ngợi "Súp thật sự rất ngon, Hoàng Hậu có lòng." Hạ Uyển Chi cười không đáp. Hắn lại tiếp "Sau này không cần chờ trẫm, đói bụng thì dùng thiện, đừng nhịn."
"Vâng! Hoàng Thượng ăn nhiều một chút. Đều là món Hoàng Thượng thích ăn. Thần thϊếp nhìn Hoàng Thượng có vẻ đã gầy đi không ít, nhìn làm cho người ta đau lòng." Chiếc đũa không ngừng gắp thức ăn vào trong chén của hắn. Tề Diệp không thể chối từ thịnh tình, mỉm cười, ăn hết tất cả thức ăn nàng gắp cho.
Sau khi ăn xong ba đứa bé đã được nhũ nương dỗ đi ngủ. Hạ Bích rót hai chén trà mang lên. Trong phòng đốt lửa, ấm áp cực kỳ. Tề Diệp uống một ngụm trà. Hạ Uyển Chi tùy ý hỏi "Nghe nói vừa rồi Hoàng Thượng đến Tích Đức đường?"
"Ừ!" Hắn lại uống một ngụm trà, hương thơm vấn vít, quả nhiên là Mao Tiêm hắn thích.
Vốn cho là nàng sẽ còn hỏi lại, nào ngờ hắn chờ một lát, thấy nàng không hề hỏi nhiều, có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng. Hạ Uyển Chi cũng nhìn hắn "Hoàng Thượng nhìn thần thϊếp làm chi? Trên mặt thần thϊếp dính gì sao?"
"Không có, chẳng qua là trẫm cảm thấy hôm nay Uyển Nhi trang dung quá mức xinh đẹp!" Tề Diệp ca ngợi nói.
Mặt Hạ Uyển Chi đỏ lên, thẹn thùng nhìn hắn một cái, cười nói "Tạ Hoàng Thượng khen ngợi." Mặc kệ lời thật lời dối, chỉ cần hắn không hỏi mình năm đó là theo người bỏ trốn hay một mình bỏ trốn, chuyện gì cũng đều dễ nói.
Nàng không nghĩ tới Hạ Đồng lại dám mật báo chuyện đó. Nhưng xem vẻ mặt Hoàng Thượng, có lẽ cũng không tin lời nàng ta nói. Nếu không hắn cũng sẽ không dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với mình. Thành thật mà nói lúc nghe Hạ Bích hỏi thăm tin tức, nàng cho rằng tất cả sẽ sụp đổ. Cho nên lúc trông thấy hắn, nàng lo sợ bất an, lại còn phải cố tự trấn định, vờ như cái gì cũng không biết.
Hôm nay hắn không tức giận, cũng không chất vấn mình, nàng biết hắn sẽ không tin lời nói một phía của Hạ Đồng.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nắm đấm âm thầm buông ra. Hai tay căng thẳng làm gân cốt có chút đau đớn.
Đường Tú Dung cho rằng cho người tung lời đồn cho dù không thể vặn ngã được Hoàng Hậu, cũng có thể khiến cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sinh ra hiềm khích. Nào ngờ nàng đang âm thầm vui mừng, lại phát hiện đến cùng Hoàng Hậu vẫn là sủng quan hậu cung, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Ân sủng của Hoàng Thượng không giảm đi chút nào, ngược lại càng thêm để tâm nàng ta.
Về phần Đồng tài tử kia, đã bị Hoàng Thượng chính miệng hạ lệnh xử trí. Đây là điều nàng không thể nào nghĩ tới, trong lòng tức giận. Vốn là dư độc chưa hết, thân thể không thể chống đỡ, cả người đều suy yếu, chỉ có thể bị bệnh liệt giường. Mỗi lần nghe thấy cung nhân thông báo, bệnh tình của nàng càng tăng thêm. Về sau người bên cạnh giấu diếm nàng, bệnh tình mới tiến triển chút ít.
Ở nơi hậu cung này nhất định không chỉ có Đường Tú Dung tức giận thất vọng, Lâm Huệ cũng không ngoại lệ. Nàng không biết là nhầm lẫn chỗ nào. Hoàng Thượng rõ ràng vẫn bình thường như là chuyện gì cũng không phát sinh. Ngay cả nàng cũng có nghe thấy trước khi tiến cung nữ nhân kia đã từng bỏ trốn, thì ra không phải là ngã bệnh, ngã bệnh chỉ là lấy cớ, khi đó nàng ta lại dám to gan, bỏ trốn cùng người khác.
Nếu không phải Đồng tài tử kia thề son sắt lời nàng ta nói là sự thật, nàng cũng không thể tin được. Nếu là thật sự, tại sao Hoàng Thượng có thể dễ dàng tha thứ?
Nàng nhìn người ngồi ở vị trí hoàng hậu vừa nói vừa cười với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn đặc biệt sai Quang Thuận công công bưng một món ăn đến trước mặt Hoàng Hậu. Săn sóc quan tâm như thế, cho dù ai nhìn trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Cảm giác ánh mắt của Lâm Huệ, Hạ Uyển Chi nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng nhàn nhạt nhìn Lâm Huệ. Lâm Huệ tựa hồ chột dạ, không dám đối mặt cùng nàng, tức khắc liền thu hồi ánh mắt.
Chỉ là trong tích tắc đó, nàng rõ ràng cảm giác được oán hận trong mắt Lâm Huệ, nàng cười đắc ý. Hôm nay món cá muối chế biến không tệ, nàng cho Hạ Bích bưng một đĩa qua cho Tề Diệp để trả lễ.
Hắn mỉm cười nhìn nàng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Ăn uống xong xuôi, ca múa bắt đầu. Vũ cơ nhạc nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc. Tiểu Nguyệt Nhi ăn no đứng ở bên người nàng, cho nàng ôm ngồi trên đùi, nhìn vũ cơ khiêu vũ, phấn khích nhìn xem.
Hạ Uyển Chi lại thấy không hứng thú, lưu ý thấy Lâm Huệ đứng dậy rời đi, nhìn thân ảnh của nàng ta biến mất tại Triều Hoa các mới thu hồi ánh mắt.
Không lâu, Khang Ninh vương ngồi ở bên trái, vẻ mặt tự nhiên đứng dậy rời đi. Những người khác không để ý. Trên yến tiệc cũng không phải không cho phép người ra vào tự do.
Yên lặng trong chốc lát, Liêm chiêu dung chần chờ một chút, nhìn không có người lưu ý mình, nàng lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài. Tỳ nữ sau lưng muốn đi theo, nàng suy nghĩ một chút rồi cho những người khác lui xuống, chỉ để lại tỳ nữ thϊếp thân.
Liêm chiêu dung dè dặt, theo hướng Khang Ninh vương rời đi mà đi.
Bên ngoài lạnh căm căm, vừa ra khỏi Triều Hoa các, Lâm Huệ liền cảm nhận được. Nàng đứng dưới ngọn núi giả khá khuất một lát liền nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu lại trông thấy thân ảnh quen thuộc, nàng thở phào nhẹ nhõm, cho Thái Vi coi chừng ở bên ngoài.
Thái Vi vừa đi ra, Khang Ninh vương liền tiến lên, ôm Lâm Huệ vào trong ngực, nắm lấy cằm của nàng, nói "Lương phi vội vã muốn gặp bản vương là muốn bản vương sao?"
Lâm Huệ trong lòng không gấp, bắt lấy bàn tay không quy củ của hắn, sắc mặt lạnh lùng "Khang Ninh vương cũng biết mấy ngày nay hậu cung phát sinh chuyện gì?" Hắn một chút cũng không quan tâm, còn có tâm tư đùa giỡn chính mình, Lâm Huệ tức giận đến bể phổi!
"Nếu như là chuyện Hiền phi bị trúng độc, bản vương đã sớm biết!" Chuyện vừa xảy ra đã có người thông báo hắn. Ở hậu cung này, hắn sắp xếp không ít tai mắt.
"Vậy Ninh vương có biết là ai hạ độc không?" Lâm Huệ tiếp tục hỏi.
Khang Ninh vương không ngốc, làm sao lại không hiểu ý tứ của nàng ta, nói" Hiện tại thời cơ chưa tới. Yên tâm, hậu cung này sớm muộn sẽ do ngươi làm chủ. Cứ để cho bọn họ đắc ý mấy ngày, đợi đến lúc chúng ta xoay người, Hoàng Hậu nương nương toàn bộ đều do Huệ nhi xử trí!"
Chỉ khi dỗ ngọt nàng, Khang Ninh vương mới có thể gọi nàng Huệ nhi. Lâm Huệ mặt giãn ra, tuy nhiên vẫn còn có chút nhàn nhạt "Nếu như ngươi nói thời cơ còn phải đợi ba năm năm năm nữa, có lẽ bản phi không đợi được."
Nàng hận Hạ Uyển Chi, hận không thể ngay lập tức khiến nàng ta chết đi. Nàng tình nguyện Hiền phi được sủng ái cũng không hy vọng Hạ Uyển Chi được sủng ái. Chỉ cần vừa nghĩ tới hài tử đã mất của nàng, dù phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất và thống khổ, nàng cũng không thể tha thứ cho Hạ Uyển Chi.
"Yên tâm, bản vương sẽ không để cho Huệ nhi chờ lâu. Ngũ hoàng tử tốt không, bản vương càng ngày càng phát hiện hắn cực kỳ giống bản vương." Khang Ninh vương cười nói.
Nói đến Ngũ hoàng tử, ánh mắt của nàng ôn nhu không ít "Đây chính là con của ngươi, không giống ngươi thì giống ai?"
Tiếng nói vừa dứt, cách đó không xa mơ hồ truyền đến âm thanh. Thái Vi quát một tiếng, kinh động đến hai người đang ôm nhau. Bọn họ cảm giác trong bóng tối có thân ảnh mơ hồ thoáng hiện lên, chuông cảnh báo trong lòng rung lên. Khang Ninh vương đuổi theo, khi trở về trên tay có thêm một chiếc giầy thêu.
Lâm Huệ khẩn trương hỏi "Có thấy rõ là ai không?"
Khang Ninh vương giơ chiếc giầy thêu trong tay "Từ kiểu dáng và gấm có thể đoán được nhất định không phải cung nữ, như vậy nghe lén cũng chỉ có phi tần."
Lâm Huệ tiếp nhận giày thêu, nhìn nhìn, nói "Việc này ngươi không cần phải để ý, là ai sớm muộn sẽ tìm ra. Hay là sớm một chút trừ khử nữ nhân kia đi." Chỉ cần cho người âm thầm tra xét, cần phải nhanh chóng tìm ra người kia là ai. Hơn nữa việc này không nên chậm trễ, nếu người nọ nghe thấy được cái gì rồi nói ra ngoài, bọn họ sẽ phải chết.