Editor: May
"Ông xã, em mặc kệ, hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai, anh xem thằng bé mới bốn tuổi, liền chịu tổn thương trên thân thể và tâm hồn. Nếu lưu lại chút di chứng gì đó, nửa đời sau của con trai chúng ta liền bị hủy rồi! Tóm lại hôm nay, em không nhận lời xin lỗi của bất kỳ ai,!!"
Lý phu nhân không chịu được con trai mình chịu ủy khuất như vậy, cho nên nói gì cũng không chịu lui bước, trực tiếp náo loạn lên.
"Hừ, nếu như bọn họ thật sự phải nói xin lỗi, vậy cũng được, quỳ xuống nhận lỗi với con trai, với chúng ta, sau đó bồi thường tiền thuốc men cho con trai chúng ta, và phí tổn thất tinh thần! Nếu không chuyện này, không thể để yên như vậy đâu!"
"Mẹ.... hu hu...." Lý Dục vẫn đang khóc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến người nhìn rất đau lòng.
Chỉ là những lời bé vừa mới nói kia, khi hiệu trưởng và cô giáo nghe được, lại cảm thấy không có tính chân thật nào.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía liền làm ra quyết đoán, cho nên chỉ có đối chất với nhau, mới có thể biết rõ ràng ngọn nguồn sự tình.
Lúc cần thiết, càng phải xem camera giám sát để phán đoán ai là phía sai lầm.
"Trước khi tới trường học các người, con trai tôi từng trải qua bốn năm trường học cao cấp tương đương với các người, chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện này, hôm nay
xảy ra chuyện như vậy ở trường học các người, tôi nghĩ các người hẳn là phải tự kiểm điểm rồi. Tôi đồng ý với vợ của tôi, đối với chuyện này, tôi chỉ tiếp nhận đưa ra giải quyết chung, không tiếp nhận giải quyết riêng nữa. Tiền, chúng tôi không thiếu, chúng tôi còn rất nhiều rất nhiều. Nhưng nên bồi thường thì vẫn nên bồi thường. Làm bên người bị hại, chúng tôi không muốn dung túng bất kỳ người nào tổn thương đến con trai chúng tôi. Dù nháo lên toà án, chúng tôi cũng là bên có lý, thắng cũng sẽ chỉ là chúng ta." Lý tiên sinh cũng cho thấy thái độ rồi.
Hiệu trưởng biết nói thật cũng không có tác dụng, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, ông nhỏ giọng dặn dò cô giáo Trương, bảo cô đi xem tình huống.
Kết quả cô giáo Trương còn chưa kịp hành động, bốn người Thi Mị, Thi Khả Nhi, và Thi Thiên Tước Thi Ngạo Tước, liền đi vào từ bên ngoài.
Vừa rồi lúc ờ bên ngoài, Thi Khả Nhi nghe được đối thoại của vợ chồng hai người họ Lý, cô có thể mặc kệ người cố tình gây sự trước, nhưng đối với thái độ của Lý tiên sinh, cô cảm thấy vô cùng cực đoan rồi.
Cô dẫn hai tên nhóc kia đi qua, ngồi xuống ghế sofa ở đối diện vợ chồng họ Lý.
Thi Khả Nhi ngồi thẳng tắp, cô mặc chính trang, tóc dài cột cao, sợi tóc rũ xuống vừa vặn đến hông của cô.
Cô không giống rất nhiều phụ nữ khác, cô không thích trang điểm, không thích ăn mặc, thích bày ra tư thái đơn giản hào phóng nhất, nhưng lúc nào cũng có thể đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình ở trong lúc lơ đãng nhất.
Dáng người cô thướt tha uyển chuyển, khí chất xuất sắc vượt trội, giữa phong cách lẫn cử chỉ tản ra hơi thở cao nhã, tựa như một nữ vương trên cao vời vợi.
Thi Mị cũng ngồi xuống ở bên cạnh, bắt đầu từ khi anh đi vào, biểu cảm trên mặt về cơ bản không có bất kỳ biến hóa nào, từ đầu đến cuối đều lành lạnh một mảnh, giống như băng lạnh, không khỏi khiến cho người cảm thấy phát run trong lòng.
Tư thái anh lười nhác ngồi nghiêng xuống, hai chân xếp chồng, hai tay mở ra gác ở trên ghế sofa, không mất ưu nhã, cũng không mất khí phách.
Khí tràng anh rất cường đại, giống như bắt đầu từ khi anh đi vào, những người khác đã không còn tồn tại.
Hai người ngồi cùng một chỗ rất xứng đôi, mà hai đứa bé ngồi giữa hai người bọn họ, liền giống như hai kiện hàng mỹ nghệ tinh xảo nhất, càng làm nổi bật vẻ hoàn mỹ của bọn họ.
Tất cả người hoặc là sự vật chung quanh, dường như đều bởi vì hai lớn hai nhỏ này, bốn người xuất hiện, liền trở nên ảm đạm thất sắc.