Editor: May
"Con nói gì?" Tô Trấn Hùng rõ ràng có chút bàng hoàng, nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Man Ngưng, "Cửu Y nó và Thi Ngạo Tước ở cùng nhau?"
"Phải." Tô Man Ngưng gật đầu: "Quan hệ của chị và Thi Ngạo Tước cụ thể như thế nào thì con không rõ lắm, nhưng thoạt nhìn bộ dạng bọn họ hẳn là có quen biết, trước đây con và Tống Trí Kha cùng đi leo núi, Thi Ngạo Tước cũng mang theo chị cùng đi. Lúc ấy chị nóng rần lên, Thi Ngạo Tước chăm sóc có thừa với chị ấy, còn giống như rất lo lắng cho chị ấy."
"Sao nó có thể quen được Thi Ngạo Tước?" Tô Trấn Hùng khó hiểu.
"Đoán chừng là bởi vì Thích Cảnh Nhân đi." Tô Man Ngưng hồi đáp: "Thích Cảnh Nhân là người bạn chị quen được lúc làm việc ở hộp đêm, quan hệ của bọn họ
rất tốt, hơn nữa Thích Cảnh Nhân vẫn chăm sóc có thừa với chị ấy."
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Tô Trấn Hùng, nói tiếp: "Ba hẳn là quen biết Tần Thiếu Bạch đi, ba anh ta tên Tần Cận, là anh em kết nghĩa với Thi Vực - ba của Thi Ngạo Tước. Hai nhà Thi Tần qua lại vài chục năm, cho nên Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch cũng là cùng nhau lớn lên, hai người tình như thủ túc. Tần Thiếu Bạch dường như rất thích Thích Cảnh Nhân, cho nên thường hay đi cùng với cô ấy, có thể cũng bởi như thế mới quen được chị ấy. Cho nên chị có thể càng đi càng gần với Thi Ngạo Tước cũng là rất bình thường."
Tô Trấn Hùng trầm lắng suy tư gật đầu, nghĩ đến trước đây lúc đi nói chuyện hợp tác
với Thi Ngạo Tước, vừa mới bắt đầu Thi Ngạo Tước vẫn còn rất có kiên nhẫn nghe ông nói phương án, sau đó không biết tại sao lại từ chối chuyện hợp tác.
Chẳng lẽ, là vì Tô Cửu Y?
Triệu Thư Nhã ở bên cạnh im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nhẫn nại được, nói: "Đứa con gái này của ông còn rất lợi hại nha, lại còn quyến rũ được cả đàn ông của nhà họ Thi! Aizz, chỉ là tôi nói, có phải ánh mắt Thi Ngạo Tước quá kém rồi không, dạng như Tô Cửu Y mà cậu ta cũng có thể để ý? Về mặt kinh doanh quả thật tài ba, nhưng lại là bại tướng trên tình trường nha."
Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo ý vị giễu cợt, đại khái là bởi vì nghe được Tô Man Ngưng nói Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước có liên quan với nhau, trong lòng Triệu Thư Nhã cảm thấy không thoải mái, cho nên nói tới nói lui đều ngấm ngầm hại người.
Tô Trấn Hùng quay đầu trừng Triệu Thư Nhã, Triệu Thư Nhã cũng nhận ra mình nói quá lời, nhưng thù mới hận cũ cùng tính một lượt, bà ta liền cảm thấy không công bằng.
Ngày xưa Triệu Thư Nhã rất ít tranh luận, nhưng chợt nghĩ đến chuyện bên ngoài trước đó của Tô Trấn Hùng, bà liền cảm thấy không cần phải nhịn nữa, vì vậy lên tiếng: "Trước kia sao không thấy ông che chở Tô Cửu Y như vậy, hiện tại biết nó leo lên được người giàu có, liền có cách nhìn mới với nó rồi hả? Tô Trấn Hùng ơi Tô Trấn Hùng, ông tốt nhất nên rõ ràng tình huống bây giờ. Từ nhỏ đến lớn đứa con gái này của ông vẫn luôn cực kỳ chống đối, nếu nó có một ngày bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng, người đầu tiên muốn kéo xuống ngựa tuyệt đối là ông. Ông cũng đừng nghĩ đánh bảng tình thân, nó sẽ không ăn đâu."
Thật ra Triệu Thư Nhã nói cũng không sai, bất kể là khi còn bé hay là hiện tại, Tô Cửu Y vẫn luôn rất chống đối, nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, tính cách của cô liền hoàn toàn thay đổi.
Cô như là dùng quật cường xây một tầng tường phòng hộ chắc chắn bên ngoài thân thể, không gì không lay chuyển được, đồng thời cũng ngăn cách tất cả người hoặc sự vật thương tổn đến cô, hoặc là có thể xúc phạm tới cô.
Tô Trấn Hùng có chút bực bội đốt một điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa hút một hơi tiếp một hơi, anh không nói lời nào, vẻ mặt rất là ngưng trọng.
Tuy rằng cảm thấy Triệu Thư Nhã nói chuyện có chút khó nghe, nhưng lại không phủ nhận lời cô nói rất có lý, con của ông, ông hiểu hơn ai hết, từ trước đến nay cô đều có ân báo ân, có oán báo oán, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình.