Editor: May
"Về tôi?" Thích Cảnh Nhân có chút khó hiểu.
Mày kiếm của Tần Thiếu Bạch thoáng nhíu một cái, đầu tiên là liếc nhìn Thích Cảnh Nhân, sau đó mới rơi tầm mắt xuống trên người Tống Trí Kha, "Sao, thân phận của cô ấy lộ rồi?"
"Không phải."
"Vậy anh ngược lại nói điểm chính đi." Về Thích Cảnh Nhân, Tần Thiếu Bạch sẽ để tâm hơn ai hết.
Tống Trí Kha chần chờ một chút, nói: "Người tính toán Tước trước đây và người phục kích cậu ấy tối hôm qua, là cùng một người. Hiện tại tất cả chứng cớ đều chỉ hướng Tiêu Thần, nhưng anh ta chỉ là một một quân cờ mà thôi, người chính thức điều khiển cả cục diện ở phía sau màn căn bản là một người khác."
"Là Bắc Mặc." Thi Ngạo Tước thản nhiên mở miệng.
Tống Trí Kha gật đầu ngầm đồng ý, về phần Thi Ngạo Tước làm sao tra được người này, anh ta không có hỏi nhiều, chỉ nói là: "Nửa tiếng trước tôi ở phòng sòng bạc dưới mặt đất phát hiện manh mối, đối phương xử lý dấu vết rất sạch sẽ, nhưng lại sơ sót điểm mấu chốt nhất, tàn thuốc."
Anh ta liếc mắt nhìn Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch, nói tiếp: "Trước đây chúng ta hợp tác khai phá một loại thuốc lá mới, LYK, chuyên cung cấp cho hoàng thất sử dụng. Mà
người mua của chúng ta chỉ có một người, chính là Bắc Mặc."
Tần Thiếu Bạch nâng cằm lên trầm tư một lúc, "Theo lý thuyết, hiện tại Bắc Mặc hẳn là ở nước Y mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này."
Như là nghĩ đến cái gì, anh quay đầu nhìn về phía Thích Cảnh Nhân, hỏi: "Anh ta có liên lạc với cô hay không?"
"Không có." Thích Cảnh Nhân nói: "Anh ta có thể tra được số điện thoại của tôi, nhưng anh ta tuyệt đối không dám quấy rầy tôi."
Tần Thiếu Bạch như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Thi Ngạo Tước, hỏi: "Làm sao anh biết sẽ là anh ta?"
"Đoán." Thi Ngạo Tước hồi đáp: "Có thể có đủ tiền tài năng lực tinh lực hao tổn với chúng ta, ngoại trừ Bắc Mặc, hẳn là không tìm được người thứ hai. Động cơ của anh ta rất rõ ràng, tôi nghĩ các người cũng hẳn là hiểu rõ."
Tống Trí Kha gật đầu, thật ra sớm nên liên tưởng đến trên người Bắc Mặc, nếu như sớm một chút tra được chân tướng, có lẽ chuyện lúc tối hôm qua sẽ không phát sinh. Nói cho cùng, lần này là ba người bọn họ đã lơ là sơ suất.
"Tên lịch sự bại hoại này." Thích Cảnh Nhân có chút giận dữ, "Thương tổn người bên cạnh tôi thì tính là năng lực gì. Có bản lĩnh nhằm vào tôi, trói tôi trở về là được rồi!"
"Anh ta dám." Trong con ngươi Tần Thiếu Bạch nhuộm lên một lớp hơi lạnh, phóng ra hơi thở nguy hiểm.
"Hiện giờ anh ta ngay cả người cũng dám gϊếŧ, còn có cái gì không dám?" Thích Cảnh Nhân hít sâu một hơi tỉnh táo lại, nhíu nhíu mày nói: "Chuyện này là bởi vì tôi, nhất định phải do tôi đi giải quyết. Mục đích anh ta làm như vậy là muốn lấy được tôi, nếu như tôi tiếp tục lưu tại bên cạnh các người chỉ mang đến cho các người nguy hiểm. Như vậy đi, hiện tại ba người các người về trước đi, bây giờ tôi gọi điện thoại để cho anh trai tôi phái người tới đón tôi."
Thích Cảnh Nhân nói xong, lấy điện thoại ra, lúc đang muốn quay số điện thoại lại bị Tần Thiếu Bạch bắt lấy tay, trong ánh mắt của anh mang theo chút thâm trầm, giọng nói là khàn khàn không kiềm chế được: "Ở lại."
Anh không có nói lời dư thừa, chỉ có hai chữ đơn giản này.
Thần sắc Thích Cảnh Nhân lạnh nhạt nhìn anh, mở miệng nói: "Tôi ở lại, người tiếp theo gặp chuyện bất trắc chính là anh."
"Anh không sợ chết." Tần Thiếu Bạch đối diện với mắt của cô, nói từng câu từng chữ: "Anh sợ, là không có em ở bên người."
"Tần Thiếu Bạch, lý trí chút đi." Thích Cảnh Nhân dứt khoát tránh tay anh ra, lục số điện thoại đã gọi tới bấm gọi đi, đợi cho điện thoại tiếp thông, cô nói rõ tình huống với đối phương, báo ra địa chỉ của mình.