Thẩm Chanh cầm lấy điện thoại cúp máy, mới ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Đúng đó, ai không có chút sở thích chứ."
Thi Vực nghiêng thân tiến lên, ôm eo của cô, "Bà xã, anh cũng có sở thích, em muốn biết là cái gì không?"
"Không muốn."
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, Thi Vực lại không chịu buông tay, bá đạo giam cầm cô trong ngực, bắt buộc cô tựa cằm ở trên đầu vai anh.
"Hỏi em lại lần nữa, có muốn biết sở thích của anh là gì không?"
Anh cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối.
Thẩm Chanh: "...."
Tổng giám đốc bá đạo chính là như vậy, không chỉ dùng ngôn ngữ để tuyên bố anh bá đạo, còn có thể dùng động tác đến chứng minh.
"Muốn." Cô vẫn là phối hợp đáp một chữ.
"Ừ, lúc này mới ngoan." Thi Vực dùng cằm vuốt ve trên trán cô, sau đó trầm thấp mở miệng: "Sở thích của anh là ngủ với em, dùng tất cả tư thế đến ngủ với em."
Râu vừa mới mọc chà xát cái trán Thẩm Chanh có chút ngứa, cô đưa tay đẩy mặt của anh ra, không vui nói: "Không thích đàn ông râu dài, không thích đàn ông râu dài ngủ với em."
"Hồ nháo." Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, nhẹ cắn ở môi cô một cái, tiến đến bên tai của cô nói: "Tính dục của đàn ông râu dài rất mạnh mẽ, em lại có thể nói cho anh biết em không thích."
Thẩm Chanh: "...."
Râu dài và tính dục có quan hệ hả?
Người đàn ông này đúng thật là....
Đúng lúc đó, Thi Vực trực tiếp ấn cô ngã xuống giường, xoay người liền đặt ở trên người của cô.
Anh lại dùng râu ria đi chà xát cô, cọ mặt của cô, cái cằm, cổ, xương đòn vai, thẳng xuống dưới....
"Ngừng!"
Lúc anh muốn đυ.ng vào ngực cô, Thẩm Chanh ngăn cản hành động của anh.
Thi Vực chống hai tay trên giường, chống đỡ thân thể, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, "Phụ nữ, em có phải quên cái gì rồi không?"
"Gì?"
"Cái cắn đó, anh còn chưa có cắn." Anh trầm giọng nói.
"...." Sao anh còn nhớ?
Thẩm Chanh còn chưa kịp nói chuyện, Thi Vực liền bắt lấy tay của cô, sau đó chuyển tay của cô đến trên đỉnh đầu.
"A ưʍ....!"
Thẩm Chanh vẫn không chạy thoát khỏi vận rủi bị cắn.
Người đàn ông cắn cô một ngụm, không nặng không nhẹ, lại tìm một điểm vô cùng nhạy cảm!
Điểm nhạy cảm kia, chính là điểm Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước bú sữa!
"Thi Vực, đồ lưu manh anh!"
Cô thẹn quá hóa giận, sau khi anh buông tay cô ta, đưa tay liền vung đến trên mặt anh.
Thi Vực quay mặt đi, dễ dàng tránh thoát công kích của cô, sau đó giương môi cười lưu manh, "Con mèo hoang nhỏ của anh lại muốn cào người rồi."
Nói xong, trực tiếp phong bế môi Thẩm Chanh.
Ở dưới tình huống giả bộ từ chối, Thẩm Chanh lại thất thân bởi Thi Vực, hơn nữa còn dùng ba tư thế.
*
Sáng ngày hôm sau, một tin tức nặng ký truyền ra ở tất cả tạp chí lớn.
« Theo tiết lộ, ngôi sao sáng chói làm Cố Liên Thành thành danh cũng chẳng phải xuất ra từ trong tay cô ta, mà là sao chép tác phẩm của người khác. Tin tức vừa tiết lộ, Nam Ngạn Thủ Tịch đã bị ảnh hưởng rất lớn, đối tác hợp tác với công ty lần lượt rút tiền. »
Cố Liên Thành vừa ra khỏi nhà, đã bị phóng viên chen chúc vây quanh.
"Cố tiểu thư, nghe nói ngôi sao sáng chói không phải do cô thiết kế, chuyện này, cô giải thích thế nào?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi cô sẽ lấy bản thảo thiết kế ngôi sao sáng chói ra chứng minh trong sạch của mình sao?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi có phải cô cảm thấy làm thiết kế này áp lực quá lớn, cho nên mới phải sao chép tác phẩm của người khác không?"
"Cố tiểu thư, xin hỏi...."
"Cố tiểu thư...."
Đối mặt với các hạch hỏi đột ngột của các phóng viên, vẻ mặt Cố Liên Thành hốt hoảng.