Coverter:
Editor: May
“Ưʍ....”
Thi Vực bị đau, phát ra một âm thanh hút khí trầm thấp.
Thẩm Chanh thừa dịp tay anh buông lỏng, đẩy anh ra.
Cô nắm đồ vặn cửa mở cửa phòng, muốn xông ra, nhưng người đàn ông phía sau cũng không cho cô cơ hội này.
Bước chân của cô còn chưa kịp bước ra, Thi Vực đã một phát nắm lấy tay của cô, bá đạo kéo cô trở về.
Anh quét chân qua, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
“Cắn anh?”
Thi Vực giam cầm cô trong ngực, đôi mắt thâm thúy phóng ra ánh sáng nguy hiểm.
“Cắn anh thì thế nào?”
Anh có thể nói cô phát dục, chẳng lẽ cô không thể trả thù một chút ư?
“Không thế nào hết.” Thi Vực cúi đầu tiến gần sát mặt của cô, duy trì khoảng cách khoảng một centimet với cô, sau đó cười khẽ lên, “Hiện tại anh thầm nghĩ cắn lại.”
“Anh cắn đi.” Thẩm Chanh thật sự cũng không sợ, động thân thể một chút, nghiêng sang một bên, lộ ra vị trí bả vai để anh cắn.
“Anh không cắn vai em.” Anh nói: “Anh muốn đổi chỗ khác.”
“....” Người đàn ông này, đúng thật là được voi đòi tiên.
“Sao, em dám để cho anh cắn, không dám để cho anh đổi chỗ cắn?” Bộ dạng anh cười lên, tác phong không đúng đắn đến cực điểm, làm cho người ta giận sôi.
“Ai nói em không dám....” Thẩm Chanh nhíu mày, “Anh muốn cắn ở đâu?”
“Nơi này.” Thi Vực có thâm ý chỉ bộ phận trước ngực cô một cái.
“Anh có biết xấu hổ hay không?” Lại muốn cắn ngực của cô?
“Không biết.”
“Anh có thấy mất mặt hay không?” Cô đã mất mặt thay anh rồi! Thật hư hỏng! Thật đồi trụy! Thật thô bạo!
“Không cảm thấy.” Anh cười: “Anh cắn chính là phụ nữ của anh, có gì hay mà phải mất mặt?”
“Anh cắn phụ nữ của anh thì không mắt mặt, nhưng hiện tại anh muốn cắn chính là ngực của phụ nữ anh!” Thẩm Chanh nhấn mạnh giọng nói nơi anh muốn cắn, “Ngực”.
“Cắn ngực thì thế nào?” Thi Vực thu ý cười nơi khóe môi lại, trong mắt một mảnh âm u, giọng nói của anh vừa thấp lại trầm, cực kỳ đè nén: “Tên tên nhóc đó có thể mυ'ŧ ngực em, cắn ngực em, anh thì không thể?”
Thẩm Chanh: “....”
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu anh muốn cắn cô ngực?
Ghen?
Ăn dấm chua của con trai anh?
“Anh thật ấu trĩ!”
“Em quản anh ấu trĩ hay không làm gì.” Vẻ mặt Thi Vực hậm hực khó chịu: “Cho em một phút đồng hồ suy tính, một phút đồng hồ sau nếu em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, anh liền bá vương ngạnh thượng cung.”
“Cho nên hiện tại, mặc kệ em có đáp ứng hay không, kết quả đều chỉ có một loại?”
“Ừ.”
“Vậy một phút đồng hồ anh chờ đợi đó, không phải đợi uổng công sao?”
“Hửm?” Thi Vực khơi gợi mày kiếm, “Cho nên em là đang nhắc nhở anh, hiện tại có thể bá vương ngạnh thượng cung với em?”
Vừa dứt lời, anh tiến tới gần Thẩm Chanh đang chống đỡ trên cửa, vươn tay cởϊ áσ cô....
“Ôi anh nhẹ chút, quần áo của em còn mới, đừng xé hỏng!”
Thẩm Chanh không có phản kháng, chỉ là đang nghĩ cách dời đi sự chú ý của anh.
Bởi vì cô biết rõ tính tình người đàn ông này, nếu như cô phản kháng, anh sẽ cho rằng đang giả bộ từ chối, lấy lui làm tiến.
Đàn ông đều là động vật thú tính, thích chinh phục con mồi không dễ chinh phục, đối với phụ nữ không thuận theo, bọn họ chỉ biết sinh ra du͙© vọиɠ chinh phục mạnh hơn.
Cho nên hiện tại cô phải làm, chính là thuận theo, thuận theo hơn bất cứ lúc nào.
“Xé rồi mua mới, em muốn bao nhiêu anh mua cho em bấy nhiêu.” Giọng nói người đàn ông, sau khi nhìn thấy một mảnh da thịt trắng nõn trước ngực cô liền trở nên khàn khàn, mang theo tìиɧ ɖu͙© nào đó.
Thẩm Chanh một phát bắt được đôi tay đang cởi nút áo của cô, nói: “Em không muốn mới, em chính là thích bộ trên người này....”