Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 837: Buổi tối về nhà sớm một chút, chờ em

Editor: May

Thư ký cầm bảng quy trình tiến vào từ bên ngoài, vốn định dò hỏi Thẩm Chanh kế tiếp nên tiến hành bước đi nào, kết quả vừa vặn nhìn thấy một màn hai người quyện vào nhau.

Thấy bọn họ đang hôn đến khó chia lìa, vẻ mặt thư ký dâng lên ngượng ngùng, lời nói nghẹn ở yết hầu hơn nửa ngày, mới đổi thành một câu: “Cái kia, tôi thật sự không nhìn thấy gì, hai vị mời tiếp tục....”

Cô ta lúng túng nói xong câu đó, rồi rất thức thời lui ra ngoài.

Thẩm Chanh cảm thấy mình sắp tắt thở, có xúc động muốn cắn người, vào lúc đầu lưỡi Thi Vực quấn lấy đầu lưỡi của cô, cô bắt đầu đáp lại, sau đó chiếm lấy quyền chủ động.

“Ưʍ....!”

Lúc cô đang chuẩn bị cắn anh, kết quả trên môi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, khiến cô không nhịn được buồn bực hừ một tiếng.

Anh cắn cô?

Cưỡng hôn cô đã đành, vậy mà còn cắn cô!

Những lúc thế này, Thẩm Chanh chỉ có một xúc động, cắn anh, cắn anh, hung hăng cắn anh!

Vì vậy, cô há miệng liền cắn lên môi của anh.

Kết quả hàm răng vẫn chưa va chạm vào môi của anh, đầu lưỡi của anh lại thuần thục chui vào trong miệng của cô, bá đạo mà cường thế quét khắp mỗi một tấc trong miệng cô.

Anh cũng hoàn toàn không cho cô một cơ hội trả thù!

Thẩm Chanh muốn đẩy anh ra, nhưng tay của cô vừa có hành động, anh liền bắt được hai tay của cô, chuyển đến đỉnh đầu.

“Ưm!”

Bị anh cầm giữ, Thẩm Chanh đã không thể động đậy, lại phản kháng không được, chỉ có thể mặc cho anh đòi hỏi vô độ ở trong miệng anh.

Lại hôn hít cô một lát nữa, Thi Vực mới rời khỏi môi của cô, chỉ là anh còn chưa chịu buông tay cô ra, hơn nữa thân thể còn chống đỡ ở trên người cô.

Tư thế như vậy, rất mờ ám.

Thẩm Chanh thở dốc, bởi vì hô hấp dồn dập mà dẫn đến trước ngực nhấp nhô lên xuống, nhìn có vẻ rất gợi cảm.

Thi Vực híp nửa mắt, ánh mắt tùy ý lưu luyến ở trước mặt cô, rõ ràng mà ngả ngớn.Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ: nhé ;)

Thấy anh đang nhìn chằm chằm ngực mình, Thẩm Chanh giận rồi.

“Cầm thú!” Cô mắng.

“Anh cầm thú?” Thi Vực để sát mặt tới gần cô, lúc cách mặt của cô chỉ có một cm liền dừng lại, cười xấu xa: “Em không thích anh cầm thú với em ư?”

“Lưu manh!”

Cô thích anh cầm thú với cô từ bao giờ? Cô từng nói thích anh cầm thú với cô từ bao giờ hả?

“Anh lưu manh?” Mặt của anh cách cô gần thêm một chút, hô hấp nóng rực quét ở trên mặt của cô, trong nháy mắt vén một mảnh đỏ hồng ở trên gương mặt cô, anh nhìn cô, cười nhẹ: “Anh vẫn chưa có lưu manh với em, em đỏ mặt cái gì?”

“Ai đỏ mặt chứ!” Tuy rằng cũng cảm giác được trên mặt đang nóng lên, nhưng Thẩm Chanh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mặt mình đỏ.

“Em.” Anh cười càng thêm ngông cuồng.

“Anh mới đỏ mặt, cả nhà anh....!” Thẩm Chanh vốn muốn bổ sung vào một câu "Cả nhà anh mới đỏ mặt, nhưng nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.

Khoan hãy nói tên của cô ở trên hộ khẩu nhà anh, hiện tại một nhà anh, còn bao gồm hai túi sữa nhỏ....

Cô mắng như vậy, không phải mắng con trai mình ư?

“Cả nhà của anh ư?” Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, tiếng cười ép tới hơi thấp, mang theo vài phần hương vị mê hoặc lòng người, lòng ngón tay có chút thô ráp vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng của cô, “Bảo bối, tuyệt đối đừng quên, em và hai đứa nhóc đó, là của anh, cũng là nhà họ Thi anh.”

Thẩm Chanh: “....”Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ: nhé ;)

Người đàn ông phúc hắc này!

Thi Vực buông lỏng cằm của cô ra, cúi đầu nhẹ hôn ở môi cô một cái, sau đó tiến đến cạnh tai cô nói một câu: “Buổi tối về nhà sớm một chút, chờ em.”