Editor: May
Nhìn hai người trước mặt, ông cụ cười lắc lắc đầu, ông không có cách
nào nắm bắt người cháu này, cho nên cũng chỉ có thể thuận theo anh, biết anh sẽ không làm khó dễ Thẩm Chanh, ông liền ý bảo người làm bên cạnh
lui ra, ngay sau đó cũng cầm quải trượng đầu rồng rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Thi Vực và Thẩm Chanh, hai người giống
như là núi lửa đυ.ng địa cầu, không đυ.ng anh chết tôi sống thề không bỏ
qua.
Thi Vực giam cầm Thẩm Chanh trong ngực, đến động cũng không cho cô động chút nào.
Hơi thở nguy hiểm tỏa ra quanh thân càng thêm nồng đậm, trong lúc
nhất thời, ngay cả trong không khí cũng lắp đầy một cổ lệ khí khϊếp
người.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, phàn nàn: “Người đàn ông này, thắng
được cũng phải thua được. Anh thua, chẳng lẽ không nên chịu thua cuộc
sao?”
Một tay Thi Vực ôm lấy eo của cô, một tay giữ cái ót của cô, vẫn không cho cô nhúc nhích.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng mím nhẹ: “Cho nên em cảm thấy anh là thua không nổi mới tức giận?”
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh không phải....
Tuy rằng lúc nào anh cũng không ai bì nổi như vậy, nhưng anh chưa bao giờ sẽ cố tình gây sự, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô sẽ từng bước
từng bước rơi vào tay giặc.
Anh không giống như những người đàn ông khác, anh có thể một tay
chống lên một mảnh bầu trời, cũng có thể một tay phá hủy một mảnh bầu
trời, nhưng lúc anh phá hủy vùng trời đó, anh sẽ bảo đảm người bên cạnh
an toàn, không để bọn họ chịu bất kỳ một chút thương tổn.
Anh như vậy, lại có một xương sườn mềm.
Xương sườn mềm đó, chính là cô.
Chỉ có cô mới có thể khiến cảm nghĩ của anh phập phồng, dao động. Chỉ có cô mới có thể khiến anh vui vẻ, tức giận, đau khổ.
Mà anh sở dĩ sẽ tức giận, cùng không phải bởi vì cô thắng anh, mà là vì cô lừa anh.
”Em biết anh thua nổi.” Thẩm Chanh ngửa đầu nhìn anh, nhếch môi: “Anh cũng đã thua bản thân cho em, còn có cái gì mà không thua nổi?”
”Thẩm Chanh Tử, em trở nên biết hoa ngôn xảo ngữ như vậy từ khi nào?” Người đàn ông ung dung thản nhiên nhìn cô, vốn định giận cô, nhưng vừa
nhìn thấy gương mặt đó của cô, trái tim liền không cứng nổi.
”Em hoa ngôn xảo ngữ cũng chỉ đối với anh.” Thẩm Chanh nhìn anh, khóe môi tiếp tục nâng lên: “Anh thấy em có hoa ngôn xảo ngữ với đàn ông
khác không?”
Hoàn toàn là mượn phương thức nói chuyện và giọng điệu của Thi Vực, rất bá đạo.
”Yêu, tinh!”
Hai chữ lạnh lùng đến cực điểm, tràn ra từ giữa răng môi Thi Vực.
”Đúng vậy, em là yêu tinh. Em muốn làm một yêu tinh đặc biệt gợi lòng của anh lên, đặc biệt hút tinh khí của anh.” Thẩm Chanh đưa tay ôm cổ
của anh, khẽ quay đầu.
Cúi đầu nhìn cô, sắc mặt Thi Vực nặng nề, “Quy củ một chút.”
”Không sao.” Thẩm Chanh vùng vẫy ở trong lòng anh một chút, cảm giác
được tay của anh có buông lỏng, cô lập tức nhón chân lên, chủ động dâng
nụ hôn lên, dừng lại ở trên môi anh một giây, cô rời đi, sau đó cười xấu xa: “Đàn ông sinh tức giận với vợ của mình, không phải đàn ông tốt.”
Bản thân hư đến tận xương, không phải quyến rũ người thì chính là câu dẫn người, còn muốn bảo anh làm đàn ông tốt?
Thi Vực cau mày, giọng trầm thấp có chút lợi hại: “Thẩm Chanh Tử, nếu không phải ràng buộc bởi vì trường hợp hôm nay, anh không làm em ở
trong này liền không thể.”
Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh lắc lắc, “Ông xã....”
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, mặc cho cô làm loạn ở trên người mình, không phản ứng.
”Ông xã, em sai rồi...”
Một người phụ nữ biết làm nũng, dù không thắng được, nhưng tuyệt đối sẽ không thua quá thảm.
”Lần này bỏ qua cho em.”
Cuối cùng người đàn ông lộ ra chút xúc động, nhảy vào bẫy rập ôn nhu của cô.
Thẩm Chanh cũng biết, cô, là xương sườn mềm của anh, cho nên anh vĩnh viễn đều không hạ quyết tâm tàn nhẫn với cô được.