Quả nhiên là lão giang hồ, một câu tốt đẹp nói ra từ trong miệng anh liền thay đổi hương vị!
”Quên đi.” Cô nói: “Không cần hàn huyên chủ đề trợ hứng, trực tiếp đi vào chủ đề đi.”
”Khơi gợi lên hứng trí của anh rồi muốn đổi ý? Nào có chuyện tốt như
vậy.” Anh cười khẽ, bộ dáng tà khí này, làm cho người ta giận sôi.
Hứng trí....
Thẩm Chanh cảm thấy, hoàn toàn là không trò chuyện với anh được, một
lời không liên quan liền kéo đến chuyện đồi trụy, ngoại trừ tiết mục
ngắn đồi trụy thì chính là tiết mục ngắn đồi trụy, không hề có một chút
đứng đắn.
Thi Vực cúi người tới gần cô, vào lúc sắp chạm vào môi cô, mờ ám a
một ngụm hơi nóng lên mặt cô, “Bàn sách, sofa, phòng tắm, ban công, em
chọn một chỗ.”
Thẩm Chanh bị một động tác nhỏ này của anh trêu chọc hoảng hồn, nhìn
chằm chằm mặt anh mấy giây, mới mở miệng nói: “Anh muốn ở đâu thì ở nơi
đó, em đều có thể.”
”À? Đều có thể?” Thi Vực nhíu mày: “Ý em muốn nói, những nơi này đều muốn tới một lần?”
”Chỉ cần anh có năng lực kia, cũng không phải là không thể được.”
Biết rõ anh có năng lực kia, nhưng Thẩm Chanh chính là không chịu thừa
nhận, không muốn ngoan ngoãn mặc anh thao túng.
”Anh có năng lực kia hay không, em thử thì biết ngay thôi.” Thi Vực
đưa tay ôm cằm của cô, dùng ngón tay suông dài kia nhẹ nhàng vuốt ve ở
phía trên, “Một lát nữa, tuyệt đối đừng cầu anh bỏ qua cho em, bởi vì
....”
Anh cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện rồi ngừng lại, cúi đầu dùng cánh
môi đi cọ mặt của cô, mang theo cảm xúc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không nhanh không
chậm mở miệng: “Bởi vì đàn ông đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa
người dưới, không có một chút lý trí đáng nói. Sẽ không dễ dàng bỏ qua
con mồi anh ta muốn ăn tươi nuốt sống.”
Tâm tư Thẩm Chanh bị anh nhiễu loạn, nhưng vì không cho anh nhìn ra,
cô cố gắng trấn định đối diện với tầm mắt của anh: “Anh có từng nghe qua một câu gọi là: Đàn ông là bò, phụ nữ là đất?”
”Đàn ông là bò, có chút ấn tượng.” Anh nói xong dừng một chút, ngón
tay suông dài dời xuống từ trên cằm cô, lòng ngón tay mơn trớn trên
xương đòn vai xinh đẹp của cô, “Phụ nữ là đất, chưa nghe nói qua.”
”Vậy anh sẽ càng không biết những lời này là có ý gì rồi.”
”Hửm?”
”Em giải thích cho anh nghe nha.” Thẩm Chanh bắt lấy tay của anh,
không cho anh lại có bất kỳ động tác gì trên xương quai xanh của cô
nữa, thấy trong ánh mắt của anh có thêm một chút hương vị tìm kiếm, cô
cười nhẹ: “Đàn ông là bò, phụ nữ là đất, không có đất cày hư, chỉ có mệt chết bò.”
So sánh này rất thích hợp, so sánh đàn ông với bò, so sánh phụ nữ với đất, so sánh vui vẻ đàn ông và phụ nữ trên giường với cày ruộng.
Đàn ông là bò, tuy rằng dùng sức hung mãnh nhưng có một ngày tinh lực hao hết. Nói ngắn gọn, chính là mệt chết!
Phụ nữ là đất, dù bị cày giày vò vô số lần, cũng vẫn là một mảnh đất
hoàn hảo, chẳng những không mất gì, còn có thể càng ngày càng có giá
trị.
Xưa nay Thẩm Chanh luôn bị Thi Vực dùng ngôn ngữ chèn ép, cuối cùng hòa nhau một ván.
”Không có đất cày hư, chỉ có mệt chết bò.” Thi Vực lặp lại những lời
này một lần, nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe miệng của anh khơi gợi
chút nụ cười tà: “Mệt chết ở trên một mảnh đất trân quý, ngược lại cũng
đáng giá.”
Anh cách Thẩm Chanh rất gần, toàn bộ hô hấp ấm áp đều vẩy ở trên mặt
cô, giống như là lông vũ cào ở trong lòng người, khiến trong lòng người
ta thấy ngứa ngái khó chịu.
Thẩm Chanh biết anh là đang tận lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ và đầu độc, đưa tay
đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, sau đó hỏi anh: “Rốt cuộc anh có làm
hay không?”
”Thịt đến miệng, không ăn cũng uổng.”
Thi Vực cười nhẹ một tiếng, cúi người bế cô từ trên ghế dựa lên.