Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 671: Có đủ thô bạo hay không?

Một khuôn mặt chân thành, nhìn có vẻ là đang thành tâm yêu cầu anh cùng đi toilet.

”Ừ, đi cùng.” Thi Vực sảng khoái đáp ứng, môi mỏng khẻ nhếch, tràn ra một nụ cười quyến rũ mờ ám đến cực điểm: “Bà xã nói yêu cầu, sao anh

đành lòng không đồng ý chứ?”

Nói xong, nắm cả eo của cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu dán ở bên

tai của cô, nói nhỏ: “Nhưng, chúng ta là đi nhà vệ sinh nữ, hay là đi

nhà vệ sinh nam?”

Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, Thi Mị hờ hững cười cười.

Anh ta đi đến giường bệnh ngồi xuống, sau khi rót một ly nước ấm cho

Ôn Uyển, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên giá đỡ qua lật xem, bỏ qua sự tồn tại của hai người.

Ôn Uyển cũng quay đầu đi không nhìn bọn họ, vừa uống nước, vừa tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Thi Mị.

Thẩm Chanh kéo Thi Vực đến đầu hành lang ngoài phòng bệnh, thò đầu ra liếc mắt nhìn lối đi nhỏ bên ngoài, xác định không có người đi qua, cô

mới đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt một phát, sau đó chống đỡ anh

đến trên tường!

Lưng vừa dựa vào đến trên tường, Thi Vực liền giương khóe môi khêu

gợi lên, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh cười khẽ lên tiếng: “Bà xã, em

quá thô bạo rồi.”

”Cái này gọi là thô bạo?” Thẩm Chanh nhíu mày, “Đó là anh chưa từng thấy qua thô bạo chân chính!”

”Hửm?”

Thi Vực ngược lại muốn nhìn một chút, một cô gái nhỏ, có thể biểu hiện hai chữ thô bạo này đến mức nào.

”Hôm nay để cho anh kiến thức một chút.”

Thẩm Chanh nói xong, thoáng kiễng ngón chân, ngửa đầu ngậm lấy môi của anh, dùng sức cắn một cái.

Sau khi buông anh ra, cô nhàn nhạt liếc nhìn anh, hỏi: “Thô bạo chưa?”

Thi Vực duỗi đầu lưỡi ra, quyến rũ liếʍ nơi vừa được cô hôn qua, cười như không cười, “Không biết có thô bạo hay không, nhưng,.... nếm được

hương vị của anh.”

”Anh đây là thiếu ngược.”

Thẩm Chanh nói xong, đưa tay ôm cổ của anh, cắn lên môi của anh lần nữa.

Lần này lúc cắn anh, dùng lực đạo rất lớn, đến khi hương vị tanh mặn chui vào trong miệng cô, cô mới buông tha anh.

”Có đủ thô bạo hay không?”

Cô hỏi.

Ngón tay suông dài lướt qua môi mang theo tơ máu, Thi Vực chẵng những không tức giận, ngược lại còn cười, nụ cười tràn ngập ở trên mặt anh,

hóng hách mà rõ ràng.

”Còn thiếu một chút độ lửa.”

Anh đáp.

”Vậy lại tới lần nữa.”

Thẩm Chanh cắn môi của anh lần thứ ba, hung hăng gặm cắn, cô trằn

trọc nơi cô vừa cắn rách, ý đồ lan tràn vết thương nhỏ kia càng sâu hơn.

Thi Vực không có làm bất kỳ biện pháp đề phòng nào, bởi vì cô cắn xé, dù cho đã có đau đớn truyền đến, anh cũng không để ý chút nào.

Không biết thế nào, đầu lưỡi Thẩm Chanh đột nhiên đυ.ng phải môi của anh.

Sau đó, anh vẫn luôn không nhúc nhích lại có động tác, dùng đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô.

”Ưm!”

Đây là đang dẫn sói vào nhà, sau đó nhân cơ hội bắt cô lại?

Thẩm Chanh ở trong tối mắng anh phúc hắc, đồng thời đưa tay đẩy anh

ra, cũng may anh không có ý định muốn chìm đắm trong nụ hôn này, chỉ là

sau khi mυ'ŧ cô thêm một lát, liền buông cô ra.

Anh tà khí nâng lên một nụ cười, bởi vì khóe môi dính vết máu, nhìn có vẻ có một loại mỹ cảm khát máu tàn nhẫn khác thường.

”Thật ngọt.”

Giọng nói của anh không cao không thấp, vừa vặn chui vào trong lỗ tai Thẩm Chanh.

Mang theo vài phần hấp dẫn, có thể làm rối loạn tâm tư người ta.

Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, “Anh thật sự là không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể giở trò lưu manh với em.”

Bởi vì chiều cao cách biệt quá lớn, lúc vừa rồi cắn anh, cô vẫn luôn nhón mũi chân.

Nhưng tư thế như vậy cũng không thể duy trì quá lâu, cho nên còn chưa tới hai phút, cô đã không chống đỡ nổi.

Vừa dứt lời, thân thể của cô liền mềm nhũn, sau đó gót chân cũng để nằm ngang trên mặt đất.

Như vậy, giữa cô và anh lại kéo ra một khoảng cách nhất định.