Editor: May
”Dược cái gì mà được.”
Giọng nói Thi Vực đột nhiên vang lên, theo sát âm thanh, anh cất bước tới đây từ đàng xa.
Một tay anh cắm ở trong túi quần, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảnh lạnh
lùng, giữa phong cách lẫn cử chỉ, khí phách lại không mất ưu nhã.
Đợi cho đến gần, ánh mắt của anh mới lạnh lùng quét về phía Thi Mị: “Phụ nữ của tôi, anh ít động tâm tư.”
Giọng điệu cường thế mà bá đạo, khiến người ta nghe ra một cổ đố kị.
Cực kỳ chua....
Trên mặt Thi Mị vẫn mang theo nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch, sau một lát, nụ cười này lan tràn đến càng sâu.
”Anh em ruột cùng thích một người phụ nữ.” Nhìn hai người đàn ông trước mặt, Thi Khả Nhi nâng cằm lên trầm tư một lúc, sau đó mở miệng: “Chuyện này, có chút khó làm.”
Thẩm Chanh híp con ngươi lại, rót một ly rượu
đẩy tới trước mặt cô, “Nói nhiều như vậy, em nhất định khát, uống ly
rượu thấm giọng nói.”
”Cảm ơn chị dâu.”
Thi Khả Nhi thật cũng không khách sáo, bưng ly rượu lên một ngụm uống một sạch sẽ rượu đỏ bên trong.
Vào lúc này Thi Vực cũng rót một ly rượu, bưng ly rượu đi đến trước mặt Thi Mị, vẻ mặt lạnh lùng bỏ ly rượu lên trên bàn, nhìn mắt nhìn xuống Thi
Mị từ trên cao, nheo con ngươi nguy hiểm lại.
Thi Mị giơ môi lên, bưng ly rượu trên bàn kia lên nhẹ hớp một ngụm, cười như không cười
nhìn anh, bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã này như là đang đợi lời nói sau đó
của anh.
Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi cũng đồng thời chuyển tầm mắt đến trên người Thi Vực, muốn nghe anh sẽ nói gì tiếp.
Đại khái qua khoảng mười giây đồng hồ, lông mày Thi Vực hơi nhíu lại, cánh môi mỏng cũng động theo.
”Đến khi đó, để ông cụ lựa chọn cho anh một người.”
Lại có thể, là một câu như vậy!
Thi Khả Nhi không nói gì nhìn anh, trên mặt là một vẻ "Anh không uống lộn thuốc chớ".
Người anh này của cô, nói một không hai, sát phạt quyết định, cho tới bây giờ làm việc chỉ phân ra là anh muốn và không muốn, một người đàn ông tàn
nhẫn vô tình lại lạnh lùng như vậy, có lúc nào thì dùng giọng điệu khách khách sáo sáo như vậy nói chuyện với người khác chứ?
Thật quỷ dị!
Thẩm Chanh: “....”
Rốt cuộc là anh em ruột, dù bình thường nói chuyện lạnh nhạt hoặc là đối
chọi gay gắt, nhưng lúc chính thức phát sinh chuyện gì không thể giải
quyết được, hai người vẫn là có thể thương lượng.
Có thể, đây là anh em như thể tay chân đi.
Sau khi quan sát vẻ mặt Thi Vực và Thi Mị một chút, Thẩm Chanh quay đầu
liếc mắt ra hiệu với Thi Khả Nhi, ý bảo cô ta cùng đi ra với cô.
Thi Khả Nhi là người hiểu biết, sau khi hiểu ý lập tức đứng dậy, tiến lên
thân mật kéo tay Thẩm Chanh, cố ý lớn tiếng nói: “Chị dâu, chúng ta đi
ra ngoài uống một ly.”
Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, “Một ly sao đủ, ít nhất cũng phải một chai.”
”Chị dâu lên tiếng, đừng nói là một chai, dù mười chai em cũng phụng bồi đến cùng.”
”Ừ, thật sảng khoái.”
”Đây là nhất định!”
Một phen đối thoại của hai người rơi vào trong tai Thi Vực, một khuôn mặt
tuấn mỹ dị thường lập tức trầm xuống, mấp máy môi, anh lạnh lùng phun ra một chữ: “Dám.”
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn anh một cái, trong
con ngươi mang theo vài phần cảm xúc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh mắt đó như đang
nói: Em có dám hay không anh đợi lát nữa sẽ biết, trước giải quyết tình địch của anh lại đến quản em.
Tầm mắt dừng lại ở trên người Thi Vực ba giây, cô liền trực tiếp xoay người, cùng đi ra ngoài với Thi Khả Nhi.
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh càng chạy càng xa, đôi mắt Thi Vực càng híp càng
sâu, cao thấp quanh thân đầy một cổ hơi thở nguy hiểm.
Cuối cùng
anh thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh Thi Mị, bưng ly rượu Thi Mị vừa mới uống lên, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu đỏ trong
ly.