Động tác Thi Vực rất cứng ngắc, nâng bàn chân nhỏ của Tiểu Thiên Tước lên, nín hơi nhìn trong tã giấy có ướt hay không.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt anh liền biến thành rất khó coi, nhếch môi mỏng không nói một câu.
Chỉ nhìn nét mặt của anh, Thẩm Chanh đã đoán được là xảy ra chuyện gì.
Hẳn không phải là nướ© ŧıểυ.
Cô nén cười, một hồi lâu sau mới ý bảo Thi Vực trao đổi vị trí với cô một chút.
Lúc trao đổi vị trí, tay của cô không có rời khỏi Tiểu Ngạo Tước, động tác dịu dàng chỉ sợ đánh thức bé.
Cũng may túi sữa nhỏ coi như nể tình, thay đổi người cũng không có tỉnh lại.
Sau khi trao đổi vị trí với Thẩm Chanh, bộ mặt khó coi đến mức tận cùng của Thi Vực mới mơ hồ hòa hoãn một chút.
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, nâng khóe môi lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra khăn giấy ướt và tã giấy.
Tuy rằng bình thường cô rất ít thay đổi tã hai đứa nhỏ, nhưng động
tác vẫn rất nhuần nhuyễn, chưa tới nửa phút, liền dọn dẹp Tiểu Thiên
Tước sạch sẽ, đổi lại một tã giấy sạch.
Nghe động tĩnh này, người giúp việc gõ cửa, sau khi được sự cho phép liền quy củ đứng ở một bên, đến tay cũng không nhúng vào.
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn người giúp việc đó, lúc này mới nhớ tới,
thật ra mấy chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần anh phải tự mình
làm.
Ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Thi Vực, người giúp việc đứng cũng đứng
không yên, cảm giác chân có chút như nhũn ra, nếu không phải năng lực
chịu đựng đủ mạnh, cô ta cảm giác mình đã sắp ngã đến trên đất rồi.
”Được rồi, cô đi ra ngoài đi, tối nay bọn nhỏ ngủ ở nơi này.” Thẩm
Chanh tự mình buộc túi rác lại, đưa cho người giúp việc, “Cô đem cái này ra đi.”
”Dạ, thiếu phu nhân.” Người giúp việc vội nhận lấy gói to, khom người nhỏ giọng lui ra ngoài.
Hai tên nhóc nằm ở trên giường đã ngủ, bọn chúng đều tự mυ'ŧ lấy cánh môi của mình, phát ra âm thanh chậc chậc.
Chỉ nhìn bọn nhỏ, trong lòng Thẩm Chanh liền mềm đến rối tung, nằm
dài trên giường tiến đến gần ấn một nụ hôn lên trên mặt hai đứa.
Thi Vực nằm ở bên cạnh vặn mày kiếm lại, sao không thấy cô chủ động tiến đến gần hôn anh chứ?
”Của anh đâu.” Nếu cô không biết chủ động đưa môi thơm lên, anh cũng chỉ có thể tự mình muốn thôi.
Biết anh lại ăn dấm chua của con trai mình, Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc anh một cái, không tình nguyện lướt qua hai tên nhóc kia, nghiêng thân
từ bên trên dán về phía Thi Vực.
Nhẹ nhàng hôn một chút ở trên gò má của anh, lúc muốn rút người rời
đi, bàn tay to nóng rực lại đột nhiên duỗi ra, kiên quyết bắt lấy cánh
tay của cô.
Đôi mắt Thi Vực hừng hực giống như là hùng ưng nhìn chằm chằm con mồi, “Chưa đủ.”
Nếu như không phải có hai tên nhóc kia ở đây, Thẩm Chanh cảm thấy anh nhất định sẽ nhào cả người lên trước tiên.
Cô khẽ nhíu mày, “Trước thiếu.”
Đôi mắt thâm thúy của Thi Vực nhíu lại, im lặng nhìn cô một lát mới buông tay của mình ra, “Ừ.”
Thẩm Chanh vừa tìm được tự do, liền nhắm mắt lại nằm ở trên giường.
Cô cho là mình sẽ ngủ một giấc ngủ ngon, nhưng cô hiển nhiên đã xem thường bản lĩnh nháo loạn của trẻ con trong đêm.
Mặc kệ là đói hay là khát, hoặc là tiểu, phương thức biểu đạt duy nhất của bọn chúng chỉ có thể là khóc rống.
Đêm nay, hai người đều không ngủ ngon giấc được.
Giấc ngủ bản thân Thi Vực rất ít, ánh sáng ngày mới vừa lên liền tỉnh rồi, không còn tâm ngủ tiếp.
Ngược lại hai tên nhóc kia, náo loạn cả đêm, hiện tại cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, ngủ đặc biệt sâu.
Trong lúc mơ mơ màng màng Thẩm Chanh nghe được âm thanh sột soạt bên
cạnh, tưởng hai tên nhóc kia tỉnh rồi, phản xạ có điều kiện vươn tay
muốn đi vỗ nhẹ.
Nhưng tay của cô vừa mới vươn ra, liền bị một bàn tay nóng bỏng bao phủ.