“Anh nói không thể nào thì không thể nào ư, bệnh viện anh mở à?”
”Ừ, nói đúng rồi.”
”Không biết xấu hổ....”
”Ừ, anh chỉ muốn em.” (chỗ này nam chính chơi chữ vì 不要 không muốn, cũng có nghĩ là không biết)
“....”
Người đàn ông này....
Bệnh viện, bác sĩ, dự tính ngày sinh, khám thai, tất cả tất cả đều là một tay anh xử lý.
Du͙© vọиɠ khống chế, tham muốn chiếm hữu, quả thật đến mức làm cho người giận sôi.
Đúng lúc đó, điện thoại Thi Vực vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, anh nhướng mày, tiếp nghe điện thoại.
”Đều an bài tốt rồi?”
Giọng nói trầm trầm lạnh như băng giống như bình thường, khiến người đầu kia điện thoại cũng không dám thở mạnh chút nào.
”Đều chuẩn bị xong, đoàn chữa bệnh tổng cộng có 18 vị chuyên gia,
toàn là nữ bác sĩ khoa phụ sản quyền uy nhất trong và ngoài nước.”
”Ừ.”
Lạnh lùng quẳng xuống một chữ, Thi Vực cúp điện thoại.
Không có bất kỳ một câu dư thừa, là phong cách làm việc trước sau như một của anh.
Anh để điện thoại đến bên cạnh, lúc đang muốn nói gì đó với Thẩm Chanh, cửa phòng bị người gõ vang.
Sau đó, Ôn Uyển đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một túi đồ lớn.
”Mẹ chồng.”
Nhìn thấy bà, trong nháy mắt trên mặt Thẩm Chanh nâng lên chút nụ cười yếu ớt.
Dường như, chỉ có ở trước mặt Ôn Uyển mới sẽ lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy này.
Ôn Uyển cười đáp lại một tiếng, trực tiếp tiến lên thả gói to đến bên cạnh trên một giường lớn khác, bắt đầu chỉnh sửa lại đồ vật bên trong
gói to.
”Đồ con cần mẹ đều chuẩn bị tốt rồi. Quần áo trẻ con, vớ giày, sữa bột, bình sữa, tã, phấn thoa người.”
Bà vừa nói, vừa phân loại những thứ đó, bỏ vào trong ngăn kéo bên cạnh.
”Tất cả quần áo đều đã trải qua khử trùng ở nhiệt độ cao, có thể yên tâm can đảm mặc, không cần lo lắng.”
”Đồ dùng sản phụ mẹ cũng đã chuẩn bị xong, băng vệ sinh, khăn mặt, và đồ lót tắm rửa....”
Rốt cuộc là người từng trải, ngay cả những chuyện rất nhỏ này cũng suy tính đến.
Nhưng mà, sau khi Thẩm Chanh nghe nói như thế liền cảm thấy có chút
không được tự nhiên, lúng túng nhíu mày: “Những thứ này dưới lầu có bán, con tự đi mua là được rồi.”
Thi Vực bên cạnh trấn định tự nhiên, không có chút nào cảm thấy không được tự nhiên bởi vì những thứ đồ dùng nữ tính này.
Anh liếc nhìn Ôn Uyển, tuy giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra vài
phần ân cần: “Dạ dày không thoải mái thì không nên chạy loạn, người phụ
nữ của con cần dùng đồ gì, sẽ tự đi mua.”
Sau khi nghe nói như thế, Thẩm Chanh mới biết được thân thể Ôn Uyển không thoải mái, lập tức lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đang muốn mở miệng nói gì đó, Ôn Uyển đoạt mở miệng trước cô: “Bệnh
cũ mà thôi, không có gì đáng ngại, hai ngày này đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lời này nghe như đang trả lời vấn đề của Thi Vực, thật ra là đang nói cho Thẩm Chanh biết bà không có gì, không cần lo lắng cho bà.
Thẩm Chanh là người thông minh, sao có thể nghe không rõ ẩn ý trong lời nói của bà.
”Phải uống thuốc đúng giờ.”
Cô không có nói một câu dư thừa, chỉ nhắc nhở Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển cười cười: “Được.”
Vừa dứt lời, bà lại sực nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhắc nhở Thẩm Chanh: “Con mang chính là song sinh, xác suất sinh sớm rất lớn, trong khoảng
thời gian này nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu có gì không thoải
mái phải lập tức nói cho bác sĩ, không được chủ quan.”
”Nếu như xuất hiện đau bụng kéo dài, một tiếng một lần, hoặc là càng nhiều lần, chính là muốn sinh, biết không.”
Thẩm Chanh gật gật đầu: “Đã biết.”
Sau khi Ôn Uyển nói xong, lại nhìn về phía Thi Vực, căn dặn anh: “Phụ nữ sinh con không dễ dàng, đàn ông phải học được thông cảm. Con làm
chồng, không được quá sơ ý.”
Bà nói nhiều như vậy, Thi Vực chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, tỏ vẻ anh biết rồi.