Ánh mắt Thẩm Chanh thông qua cửa số sát đất của quán cà phê, phóng ở địa phương khác.
Ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng Mạc Khuynh Tâm cũng mất kiên nhẫn, dẫn đầu đánh vỡ im lặng: “Nghĩ rõ ràng chưa? Rốt cuộc là muốn bảo trụ mệnh của Thẩm Mộc, hay nên giữ đứa nhỏ trong bụng?”
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của cô ta ngay, thậm chí gần như không có phản ứng với lời của cô.
Ngay tại lúc Mạc Khuynh Tâm muốn mở miệng lần nữa, lại nhìn thấy cô từ từ dời mắt đến trên người mình.
Trong con ngươi của Thẩm Chanh, phát ra một chút lạnh lẽo.
Cô nhìn Mạc Khuynh Tâm, sắc mặt bình tĩnh, “Hai người bọn họ, tôi đều muốn bảo vệ.”
Trong nháy mắt, hơi thở nguy hiểm phát ra từ trên người cô.
Mạc Khuynh Tâm lại từ chối cho ý kiến, cười duyên nói: “Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ đã không phải do cô rồi.”
”Không phải do tôi sao?”
Thẩm Chanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, ra tay như tia chớp, đầu
ngón tay dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bóp chặt cổ của Mạc
Khuynh Tâm!
Vẻ mặt Mạc Khuynh Tâm có biến hóa vi diệu, từ trêu tức chuyển thành kinh hãi.
Bị khóa ở mệnh môn, cô ta gần như không thể động đậy.
Thẩm Chanh hơi nheo mắt lại, con ngươi giống như một hồ sâu, mặc kệ
thế nào cũng kích không lên nổi chút gợn sóng nào: “Nếu cô muốn chết
liền động một chút thử xem.”
Mạc Khuynh Tâm không có bất kỳ động tác nào, cứ nhìn cô như thế.
Tay Thẩm Chanh khẽ tụ lực, chỉ cần cô nghĩ, cô nhất định có thể kết liễu mạng của cô!
Mạc Khuynh Tâm nỗ lực ổn định tinh thần của mình, cười: “Sao, cô dám gϊếŧ người ở chỗ này?”
”Sao cô biết tôi không dám?” Bên môi Thẩm Chanh nâng một hình cung nụ cười lạnh như băng lên, dường như có thể dồn người vào chỗ chết.
Cuối cùng Mạc Khuynh Tâm vẫn nở nụ cười, “Đừng quên, uy hϊếp của cô nắm trong tay tôi.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, trên tay khẽ buộc chặt, ánh mắt lạnh bạc rơi vào trên người cô, phát ra một tiếng cười khẽ “Cho nên?”
Cô nói xong, đột nhiên duỗi tay kia ra.
Móng tay xẹt qua trên mặt Mạc Khuynh Tâm, lưu lại một dấu vết xanh trắng, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Thẩm Chanh tỉnh táo đến có chút kỳ cục: “Cô nói, nếu như tôi bắt cóc
cô, có thể có người chủ động mang em trai của tôi tới đổi người với tôi
không?”
Mạc Khuynh Tâm thật không ngờ cô ôm ý định này, không mấy quan tâm
cười một chút, lại tìm về tư thái điềm nhiên một lần nữa: “Cái mạng này
của tôi, đều không thể tạo thành uy hϊếp với bất kỳ người nào.”
Cô ta im lặng một giây, lại bổ sung: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi không ngại trả một cái giá lớn nặng nề một chút.”
Thẩm Chanh chỉ cười, cũng không nói gì.
Sức lực lớn bóp chặt, khiến Mạc Khuynh Tâm đã tiêu hao hết tính nhẫn
nại: “Nếu như cô muốn nhìn em trai mình chết, có thể gϊếŧ tôi! Nếu như
không dám, liền phá bỏ đứa nhỏ trong bụng!”
Thẩm Chanh đột nhiên thu hồi tay bóp trên cổ cô ta, lấy từ bên hông
ra một cây dao găm, chống đỡ ở trên cổ của mình, gió thoảng mây trôi
liếc xéo cô ta: “Nếu như tôi lựa chọn chết thì sao?”
”Không thể!”
Mạc Khuynh Tâm gần như phản xạ có điều kiện dùng tay bắt lấy con dao
sắc bén kia, trong lòng bàn tay bị cắt vỡ, máu tươi đỏ rực chói mắt,
chảy xuống theo tay của cô ta.
Nhìn thấy phản ứng quá kích của cô ta, Thẩm Chanh hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, hỏi cô ta, “Tại sao không thể?”
Vừa rồi làm như vậy, thật ra là đang đánh cuộc, cô đánh cuộc Mạc Khuynh Tâm không phải muốn làm cho cô chết.
Không ngờ, đánh cuộc thắng ván này.
Cũng vào giờ phút này, cô mới chân chính ý thức được, bí mật phía sau không đơn giản.
Nếu không phải như vậy, sao những tử sĩ kia lại luôn giám thị nhất cử nhất động của cô, cố ý vô ý bảo vệ cô.