329.
Editor: May
Lúc này Tôn Nham mới lên tiếng dò hỏi, "Thiếu phu nhân, vừa rồi cô thật sự chuẩn bị gϊếŧ anh ta sao?"
"Tôi không thích gϊếŧ người."
"Vậy...." Tôn Nham ngập ngừng, "Súng của tôi có thể lắp sáu viên đạn, tôi bắn một phát súng, ông chủ bắn một phát súng, chỉ còn bốn phát. Mà thiếu phu nhân cô tháo dỡ ra ba viên, bên trong phải còn một viên mới đúng chứ, vẫn sẽ có một phần sáu tỉ lệ tử vong."
Thẩm Chanh nhẹ quét mắt một vòng súng trên tay anh ta, "Tự anh xem."
Tôn Nham vội dỡ băng đạn xuống xem xét, vốn nên chỉ còn một phát, nhưng bên trong lại không có vật gì.
Vẻ mặt Tôn Nham rất phức tạp: "...."
Còn có một phát chứ?
Chờ chút!
Đột nhiên nghĩ đến gì: "Thiếu phu nhân, cô nghịch súng của tôi?"
Thi Vực giương mày kiếm lên, ngữ khí mang theo uy hϊếp, "Sao, có ý kiến?"
Tôn Nham: "...."
Anh đã nói, sao đi nhà vệ sinh cũng nghe được tiếng súng.
Anh có thể có ý kiến gì không!
Dám có ý kiến gì không!
Thi Vực cúi đầu, nhìn bên mặt tuyệt mỹ của Thẩm Chanh thật sâu, khóe môi lại bất giác ẩn chứa nụ cười nhạt.
Người phụ nữ này, đang lo lắng cho anh.
Mặc dù ngực đau nhức kịch liệt không ngừng, anh vẫn duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực.
Thẩm Chanh đứng không vững, ngã vào trong ngực của anh.
Mặt đυ.ng vào chỗ vết thương của anh, anh hút ngược một ngụm khí lạnh, phát ra một tiếng "ưʍ....".
Thẩm Chanh ngẩng đầu, gõ nhẹ ngón tay thon dài ở trên l*иg ngực của anh, hơi có có chút lo lắng, "Có thương tổn đến xương không? Đau sao?"
Thi Vực giương môi, dường như là hờ hững, "Có em ở đây, vết thương nặng hơn nữa cũng không đau."
"Vậy sao trên trán anh có mồ hôi lạnh."
"Nóng, muốn em." Mắt sắc Thi Vực thâm trầm, cười đến quyến rũ mờ ám cuồng quyến.
Thấy anh bị thương vẫn không quên đùa giỡn mình, Thẩm Chanh nhíu mày.
"Thật sao?"
Quả quyết duỗi ngón trỏ ra, thoáng dùng sức chọc vết thương của anh.
"Ưʍ...."
Thi Vực theo bản năng rút một tay ra che vết thương, tay kia lại vẫn giam cấm Thẩm Chanh, không cho cô giãy thoát.
Thẩm Chanh không có lộn xộn, chờ anh khó khăn trì hoãn qua cơn đau này, mới giãy dụa ra khỏi ngực của anh.
"Bị thương còn không an phận."
Cô liếc nhìn Thi Vực, ánh mắt kia giống như giận dữ, thấy toàn thân anh tê dại, dục hỏa hừng hực dấy lên một lần nữa trong con ngươi đen như mực kia.
Tôn Nham chán đến chết ngồi xổm ở ngay bên cạnh, thật là không có ánh mắt, chịu không nổi bọn họ không làm gì liền tán tỉnh.
Vừa lúc đó, một chiếc Hummer dừng lại ở trước mặt.
Cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống bốn vệ sĩ áo đen.
Bọn họ mang cáng xuống, đi đến trước mặt Thi Vực, cung kính khom người, "Ông chủ, mời lên cáng."
Ánh mắt Thi Vực quét mắt ở trên cáng một cái, kế tiếp liền trở nên âm u, giữa môi mỏng tràn ra một chữ: "Cút!"
Thẩm Chanh nhìn anh, không khỏi nhếch miệng.
Người đàn ông này, dù không thể đi, chỉ sợ cũng sẽ không lên cáng!
Đọc được hơi thở nguy hiểm từ trong mắt Thi Vực, vệ sĩ không dám nhiều lời thêm nửa câu, cuống quít xoay người mang băng ca lên xe.
Sau khi trở lại dinh thự, bác sĩ tư nhân vội tới làm kiểm tra cho Thi Vực.
Thương thế của anh không tính là nặng, nhưng cũng không nhẹ.
Xương sườn chịu trọng thương, có chút tổn thương rất nhỏ, cần phải điều dưỡng tốt một trận, không thể làm vận động kịch liệt.
Thi Vực dựa vào trên giường, đôi mắt lạnh âm u dữ dội.
Nếu như không phải anh che chở, hiện tại bị thương, là người phụ nữ của anh!
Chỉ là vừa nghĩ, anh liền không khống chế nổi muốn gϊếŧ người.
Lúc nghe được bác sĩ căn dặn Thi Vực không thể vận động kịch liệt, Thẩm Chanh cười xấu xa: "Ông xã, không thể vận động kịch liệt, phải làm sao đây?"
Thi Vực lạnh lùng trầm mặt, "Khi không có bị thương chưa chắc có thể vận động được!"