Lúc cô đang buông lỏng, tên thủ hạ nhân cơ hội bắt lấy hai tay của cô, dùng dây thừng trói tay của cô ra sau lưng.
Có người ở sau lưng dùng sức đẩy một cái, thân thể của cô đột nhiên nghiêng về phía trước....
Thấy cô sắp ngã sấp xuống, trái tim Diệp Tử thoáng níu chặt, lo lắng cho cô.
Thẩm Minh lại không nhịn được phát ra một tiếng giễu cợt, mang theo ý vị thực hiện được.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Chanh sẽ ngã úp mặt, nhưng thật
không ngờ, ở trước một giây sắp té xuống, cô lại xoay người xinh đẹp một cái, dễ dàng ổn định thân hình.
Mặt cô không đổi sắc, ung dung bình tĩnh, không hề cảm thấy sợ hãi vì nguy hiểm vừa rồi.
Điểm này, Thẩm Bác không có biểu hiện ra chút kinh ngạc nào.
Ông ta nhìn Thẩm Chanh lớn lên, cũng biết cá tính cô mạnh mẽ, không
chịu thua, dù là bị uất ức, đau đớn lớn bằng trời, cũng chưa bao giờ kêu một tiếng.
Người cô ngang tàng, trái tim cũng ngang tàng.
Cho nên sáu năm trước, bọn họ mới có thể muốn diệt trừ cô, diệt trừ người bên cạnh cô.
Thẩm Chanh đứng ở trước mặt Thẩm Bác, hai tay bị trói, vẫn không chịu thua, không nhận thua.
Cô cao ngạo giống như nữ hoàng, dường như chỉ một ánh mắt, liền có
thể băm kẻ thù trước mặt ra thành trăm mảnh, khiến ông ta hài cốt không
còn.
”Chú hai, không phải chú muốn khiến cho tôi chết sao? Hiện tại tôi
đứng ở trước mặt chú, chú có thể bắn một phát gϊếŧ chết tôi nha.”
Cô lạnh nhạt mở miệng, âm thanh bình tĩnh đến không có chút dao động.
Thẩm Bác đột nhiên cười ha hả: “Gϊếŧ mày thì có làm được gì? Chẳng
những không thể giải quyết được vấn đề, còn sẽ khiến cho tay tao đầy máu tanh, chi bằng giữ mày lại, như vậy có lẽ còn có thể thu hoạch được thứ không tưởng.”
Nghe được Thẩm Bác nói như vậy, Thẩm Minh đột nhiên lên tiếng nhắc
nhở: “Chú hai, nếu như hôm nay buông tha cô ta, về sau cô ta nhất định
sẽ trả thù chúng ta, thủ đoạn của cô ta, chú và cháu đều đã được chứng
kiến!”
Diệp Tử nghe lời của anh ta, có chút không thể tin nhìn anh ta, “Anh.... lại muốn gϊếŧ người!”
Thẩm Minh không có trả lời cô, mà là trực tiếp hất tay của cô ra, đi
thẳng tới trước mặt Thẩm Bác, nghiêm túc mở miệng: “Chú hai, tuyệt đối
không được nương tay!”
Đây là rất muốn khiến cho cô chết nha? Thẩm Chanh đột nhiên mỉm cười, “Đúng vậy, không được nương tay, mau gϊếŧ tôi.”
Trước khi đến, cô đã làm tốt tính toán xấu nhất.
Nếu như không có ngoài ý muốn, chỉ cần cô vừa chết, những người này sẽ leng keng bỏ tù.
Giam cầm cả đời, mới đúng là thứ đáng sợ hơn chết.
Cô có thể có 1000 cách khiến toàn bộ người nhà họ Thẩm thân bại danh
liệt, có một vạn thủ đoạn đòi lại thứ cô xứng đáng có được, nhưng lại
không có một loại nào có thể làm cho cô thống khoái như vậy.
Cô điên rồi sao?
Có lẽ vậy!
Chỉ cần nghĩ đến từng ly từng tý sáu năm trước, cô liền hận!
Mẹ của cô đã chết như thế nào? A.... Cô còn nhớ rất rõ ràng.
Là chú hai ruột này của cô, sai người dùng một mồi lửa, đốt chết cháy sờ sờ!
Cô không biết tại sao những người này phải vô tình, máu lạnh, vì tiền tài và quyền lực, không tiếc phá hủy hết thảy tất cả, kể cả tánh mạng
con người như vậy.
Thấy được sát khí mãnh liệt từ trong ánh mắt của cô, Thẩm Bác bắt đầu do dự, ông ta biết hậu quả gϊếŧ cô sẽ nghiêm trọng đến không thể tưởng
tượng, nhưng một khi bỏ qua cho cô, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng!
”Chú hai, đừng do dự nữa!”
Đến khi Thẩm Minh mở miệng lần nữa, ông mới làm ra quyết định, cầm
lấy súng ngắn từ trong tay thủ hạ, lên đạn, nhắm chuẩn xác vào mi tâm
Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh không có một chút sợ hãi, đi về phía trước một bước, áp
cái trán vào trên họng súng, lạnh lùng mở miệng: “Chờ cái gì, nổ súng!”
Tất cả mọi người đều cả kinh há to miệng....
Điên rồi, điên rồi, người phụ nữ này nhất định là điên rồi.
Đã thấy không sợ chết, nhưng lại chưa từng thấy qua liều mạng như vậy!