Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, cúi đầu nhìn cô một cái, liền trực tiếp sải bước chân, đi về phía xe.
Thử hỏi, một người đàn ông đang bị trêu chọc đến mức dục hỏa phá tan mạch máu, ở đâu còn có thể lo lắng đến chuyện khác.
Sau khi Thẩm Chanh bị anh ẵm lên xe, còn chưa kịp mở miệng nói một câu, thân hình nóng rực của anh đã áp xuống.
Nụ hôn nóng bỏng, mang theo một chút không thể chờ đợi được, rậm rạp chằng chịt rơi vào trán, trên mũi, môi của cô.
Lại xuôi theo một đường, lưu luyến quên về ở chỗ cổ và xương đòn vai của cô.
”Ưʍ....”
Thân thể Thẩm Chanh, như bị lửa đốt, nhiệt độ nóng bỏng, khiến chính cô cũng không thể thừa nhận.
Cô nhỏ giọng khẽ rên, trong nháy mắt nhen nhóm lửa dục tạm thời bị Thi Vực áp chế trong thân thể.
Hô hấp anh tăng thêm, một lần nữa bắt lấy môi của cô, cạy môi của cô, bá đạo xâm nhập.
Thẩm Chanh kìm lòng không được nâng hai tay lên, quấn lên cổ của anh, khẽ nâng cằm thon khẽ lên, đáp lại nụ hôn của anh.
Kỹ thuật hôn của cô rất vụng về, động tác rất không thạo, chỉ cần là
người đàn ông đều có thể cảm giác được, cô chưa biết mùi đời.
Thi Vực dùng một tay ôm chặt eo của cô, tay kia xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ cái ót của cô, khẽ nâng đầu của cô lên.
”Ưm! Không ở trong xe....”
Cuối cùng lý trí của Thẩm Chanh rút về một chút, cô lấy tay chống bộ ngực của anh, xoay mặt, tránh đi nụ hôn của anh.
Giọng nói mềm mại này của cô, giống như là mang theo thuốc kí©ɧ ɖụ©,
trong nháy mắt khơi gợi du͙© vọиɠ muốn lập tức ăn cô ở trên người đàn
ông.
Mắt Thi Vực sáng như đuốc, cúi đầu, lần nữa ngậm chặt môi của cô, bắt buộc cô cùng mình quyện vào nhau.
Thẩm Chanh rõ ràng muốn đẩy anh từ trên người mình ra, nhưng một nụ
hôn nóng bỏng của anh, liền rối loạn tâm trí của cô, toàn thân tê dại,
như là bị điện giật.
Trong miệng của anh mang theo một cổ mùi thuốc lá nhàn nhạt, và hơi
thở mát lạnh độc hữu của anh, làm cô không khỏi nghĩ muốn tới gần.
Cô xụi lơ ở dưới thân thể của anh, sức lực trong thân thể, không biết bị thứ gì hút hết toàn bộ.
Bàn tay dò vào quần áo của cô, di chuyển từ bên hông lên, đến mỗi một chỗ, da trên người cô đều nóng lên theo.
Cuối cùng anh rời khỏi môi của cô, sau khi chậm rãi di chuyển đến tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn ở trên vành tai cô, giọng khàn khàn mang theo vài phần hương vị khêu gợi: “Về nhà, hửm?”
Ở thời khắc quan trọng nhất, anh vẫn lựa chọn dừng lại, nguyên tắc
của anh, dường như luôn có thể kiên trì đến một khắc cuối cùng.
Thẩm Chanh mắc cỡ cắn môi, gật đầu: “Ừ!”
Muốn hoàn toàn chinh phục một người phụ nữ, tốt nhất là ở trên giường, những lời này quả nhiên không giả.
Một người phụ nữ, dù cuồng dã và phách lối hơn nữa, cũng có thể dễ
dàng bị một người đàn ông hoàn mỹ ở tất cả phương diện thuần phục.
Thi Vực đứng dậy, bế Thẩm Chanh ngồi dậy xong, cởϊ áσ khoác trên
người mình bọc lại người của cô, cúi người, ấn xuống ở trên trán cô một
nụ hôn.
Anh mặc bên trong một áo sơ mi đen, vài nút áo trước ngực đã cởi ra, cổ áo khẽ rộng mở, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Trong xe rất tối, Thẩm Chanh lại có thể thông qua ngọn đèn hơi yếu bên ngoài nhìn rõ mặt của anh.
Trên mặt cương nghị, mang theo đỏ ửng khiến người ta rất khó phát
hiện, tóc rơi tán loạn bị mồ hôi thấm ướt một chút, thêm vài phần hương
vị khêu gợi.
Cô kinh ngạc nhìn anh, linh hồn nhỏ bé như là bị gợi lên, trái tim nhảy đến đặc biệt lợi hại.
Anh giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, mỗi một tấc trên mặt đều giống như điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến không có chút tỳ vết nào.
Thẩm Chanh lấy tay sờ lên gò má nóng hổi của mình, nhìn anh mở cửa xe xuống xe ngồi trên trên ghế lái, trên mặt dâng lên chút đỏ hồng say
lòng người.