Trở lại dinh thự, Thi Vực vừa bước xuống từ trên xe, Điềm Tâm liền chạy như bay về phía anh.
Vừa chạy đến trước mặt anh, nó liền nịnh nọt cọ xát.
”Cút ngay.”
Đối đãi với con chó này, cho tới bây giờ, Thi Vực giống như cũng chưa từng khách sáo qua.
Điềm Tâm đã trúng một cước, lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể ai oán quỳ rạp trên mặt đất, ra vẻ đáng thương nhìn anh.
”Điềm Tâm, Điềm Tâm....” Đào Đào đuổi theo đến từ đằng xa, thấy Điềm Tâm giống như không vui, lập tức đi lên dỗ dành, “Điềm Tâm ngoan, đi
theo tao, tao làm cho mày món ăn ngon nhé....”
Không thể nịnh nọt nam nữ chủ nhân, Đào Đào đánh mục đích tới trên người Điềm Tâm.
Cô ta không phải không hiểu rõ, mặc dù Điềm Tâm là con chó, nhưng chế độ hưởng thụ còn cao hơn người.
Nó có thể tiếp xúc với Thi Vực ở khoảng cách gần, làm nũng ở trước mặt anh, nhưng các cô làm người lại làm không được.
”Ăng ẳng....”
Điềm Tâm không vui kêu lên một tiếng, vẫn là cụp đuôi đi cùng Đào Đào.
Gặp Điềm Tâm không kháng cự mình, Đào Đào dò xét tính vươn tay ra sờ nó.
Còn chưa có sờ đến lông của nó, nó liền đề phòng gào lên một tiếng
với cô ta, Đào Đào sợ tới mức vội rút tay về, không dám chạm vào nó nữa.
Lúc Thẩm Chanh xuống xe, vừa vặn thấy cảnh này, không nhịn được khơi gợi môi lên, cười khẽ một tiếng.
Thi Vực hỏi cô cười cái gì, cô trả lời một câu không có gì, sau đó lên lầu.
Cô tìm bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, Thi Vực đã nằm ở trên giường.
Anh hẳn là cũng đã tắm rồi, trên tóc rơi tán loạn, còn mang theo ướŧ áŧ.
Anh để trần nửa người trên, chăn mền vừa vặn che ở bộ phận mấu chốt của anh, nhìn có vẻ gợi cảm, lại làm cho người ta mơ màng.
Rõ ràng mặc quần, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác anh đang không mặc gì.
Thẩm Chanh đi chân trần qua, đưa tay đẩy anh một cái, anh nhắm mắt lại không có phản ứng, như là ngủ rồi.
Hai đầu lông mày, dường như thấy vẻ hơi mệt mỏi.
Cô không có đánh thức anh, mà là kéo chăn mền qua đắp lên thay anh, xoay người đi tới ban công.
Cô vừa mới xoay người, Thi Vực liền mở mắt, nhìn bóng lưng nhỏ xinh đó, anh giơ khóe môi lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Rất nhanh, anh lại nhắm mắt lại lần nữa.
Thẩm Chanh ngồi xuống trước laptop ở trên ban công, mở laptop ra.
Sau khi bật laptop lên, cô nhấn trang baidu, nhập vào cột tìm kiếm: Thi Vực.
Tìm thấy được hơn ba mươi vạn websites liên quan đến anh.
Cô tùy tiện chọn lấy mấy cái mở ra xem, ở trên đó nói, đơn giản là giá trị con người Thi Vực cao thế nào, năng lực lớn thế nào.
Liên tục lật ra hơn mười trang, đều không tìm được một tin tình cảm về anh.
Khác với đám công tử có tiền khác, có người nào không phải là trái ôm phải ấp, thay đổi phụ nữ giống như thay quần áo, hận không thể một ngày đổi ba lần.
Nhưng anh không giống, không có xì căng đan, thậm chí đến cả tin vịt cũng không có.
Xóa hai chữ Thi Vực trong cột tìm kiếm, một lần nữa nhập vào: Thẩm Chanh.
Trước hết tìm tòi ra chính là trong bách khoa baidu, trượt con chuột nhấn ra xem.
Tên tiếng Trung: Thẩm Chanh.
Biệt danh: Chanh Tử, bảo bối.
Nghề nghiệp: Thiếu phu nhân nhà họ Thi.
Thành tựu chủ yếu: Gả cho Thi Vực.
Sắc mặt Thẩm Chanh âm trầm, thứ này là ai làm vậy hả....
Nhấn gạch chéo đỏ phía trên bên phải, tắt trang này đi, lại mở ra một cái khác.
Phía trên là hình của cô, phía dưới, lại là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Thi Vực.
Phóng viên: “Thi đại thiếu gia, xin ngài dùng một câu miêu tả vợ của ngài.”
Thi Vực: “Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã.”
Phóng viên: “Vậy Thi đại thiếu gia, xin hỏi vì sao ngài lại lấy cô ấy?”
Thi Vực: “Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã.”
Phóng viên: “....”