Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 146: Sự tự tin của Chanh Tử

Editor: May

Thi Vực, bao nhiêu truyền thông muốn tranh nhau đưa tin về con cưng!

Xưa nay, anh làm việc an phận, tương đối thần bí, lại chọn phơi bày mình vào hôm nay, quả thực khiến tất cả phóng viên tạp chí lớn lắp bắp kinh hãi.

Mà khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Chanh ở trên xe, biểu hiện ra chính là không thể tin.

Mấy năm qua, khắp nơi đồn đãi số tài sản của Thi Vực đã lên đến nghìn tỷ, là top 5 trong bảng tỷ phú nổi tiếng thế giới.

Bọn họ cũng lật xem không ít tài liệu liên quan, xác nhận những lời đồn kia cũng không giả.

Mà trong đó còn có một điều, anh không gần nữ sắc, thậm chí là không có cảm giác với phụ nữ, không ít danh viện thân phận tôn quý tỏ tình với anh, đều bị anh lạnh lùng từ chối.

Nhưng hôm nay, anh lại có thể mang theo một người phụ nữ xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng.

Đây là điều làm cho người ta tuyệt đối không nghĩ tới!

Hơn nữa trước khi tới nơi này, tất cả phóng viên đều nhận được tin tức, người phụ nữ mà Thi Vực mang ra ngoài, là vợ của anh, cũng chính là nữ chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, Thi thiếu phu nhân danh xứng với thực!

Bọn họ không thừa nhận cũng không được, ánh mắt Thi Vực thật sự rất cao.

Người phụ nữ ngồi trên xe, dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, cho dù chỉ là mặt mộc, cũng làm cho người liếc nhìn liền có thể nhớ kỹ.

Một kiện áo sơ mi trắng bảo thủ mặc ở trên người của cô, lại thật sự mặc ra hương vị khác.

Không thể nói được có bao nhiêu gợi cảm, nhưng chính là khiến người ta không nỡ dời ánh mắt đi.

Thẩm Chanh cứ thế bình tĩnh tự nhiên ngồi trên xe, khóe môi vạch ra nụ cười, duy trì tư thái tốt nhất khiến các phóng viên phía sau dồn tới phía trước để chụp ảnh.

Phóng viên 1: "Thi thiếu phu nhân, có thể gả cho người đàn ông tối ưu nhất thành Giang, có phải là cảm thấy như là trúng ba trăm ngàn sổ xô kiến thiết, giống như không chân thực không?"

"Ừ, không sai biệt lắm."

Phóng viên 2: "Thi thiếu phu nhân, cô cảm thấy nguyên nhân lớn nhất Thi đại thiếu gia cưới cô về nhà là cái gì?"

"Tôi rất xinh đẹp."

Đám phóng viên: "...."

Có thể tự tin như vậy, phụ nữ dám tự tin như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.

Phóng viên 3: "Thi thiếu phu nhân, cô cho rằng ưu điểm lớn nhất của Thi đại thiếu gia là cái gì?"

"Quá hung mãnh!"

Phóng viên 4: "Khuyết điểm thì sao?"

"Quá hung mãnh!"

Phóng viên 5: "Điểm hấp dẫn được cô thì sao?"

"Quá hung mãnh!"

Đám phóng viên bật cười khẽ, đề tài này cũng quá nổi sóng rồi.

Nghe các phóng viên một lời một câu Thi đại thiếu gia, Thi thiếu phu nhân, vẻ mặt Thẩm Minh bắt đầu có biến hóa, sắc mặt trở nên rất kém.

Anh liếc mắt liếc nhìn Thi Vực và Thẩm Chanh bị phần đông phóng viên vây ở chính giữa, đẩy đám người ra....

"Anh...."

Thẩm Họa nhìn anh ta, khóc đến càng dữ dội hơn, ngay cả giọng nói đều nghẹn ngào rồi.

Thẩm Minh không nói gì, chỉ bước nhanh về phía trước, nâng Thẩm Họa từ trên mặt đất lên.

Nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Thẩm Họa, anh ta nắm chặt nắm tay, nhìn về một hướng khác, trong mắt lóe ra một chút sát khí nồng đậm.

Thẩm Chanh chỉ là không cẩn thận động thân thể sang bên cạnh một chút, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh ta.

Trong một giây ánh mắt giao nhau kia, Thẩm Minh kịp thời dời tầm mắt.

Anh ta vịn Thẩm Họa khập khiễng lên xe, liên tục nhiều lần, mới khởi động xe.

Có thể là bởi vì đầu xe bị hao tổn quá nghiêm trọng, âm thanh phát ra từ động cơ đinh tai nhức óc.

Anh ta vừa giẫm chân ga, âm thanh càng lớn.

Sau khi đám phóng viên nghe được thanh âm này, lần lượt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

"Đó là thiếu gia tiểu thư nhà họ Thẩm, chẳng lẽ các người không có hứng thú?"

Lời của Thẩm Chanh vừa mới rơi xuống, đám phóng viên liền chen lấn tới.

Thẩm Minh vừa quay đầu xe, đã bị hơn mười người phóng viên ngăn chặn đường đi, bất đắc dĩ chỉ có thể đạp thắng gấp để cho xe dừng lại.

"Á!"

Đèn flash chói mắt sáng lên, Thẩm Họa giống như là bị kinh hãi, hét lên một tiếng, che mặt cúi xuống dưới.