Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 141: Ông xã, em muốn đánh cô ta!

Editor: May

Thẩm Họa cười lạnh, "Giọng điệu lớn như vậy, người nhà của cô mở cục cảnh sát à?"

Tự cho là đúng không để người vào mắt như vậy, có tư cách đó sao?

Ở thành Giang, ai không cung kính nhường nhà họ Thẩm vài phần, chỉ dụa vào cô ta, cũng xứng đối nghịch với Thẩm Họa cô?

Cô ta vừa dứt lời, một chiếc xe thể thao màu đỏ cực tốc lái tới, sau khi tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe thể thao quay đuôi hoàn mỹ một cái, dừng lại trước Thẩm Họa.

Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống một người đàn ông dáng người cao to, ngũ quan tinh tế như đao khắc, đôi mắt thâm sâu giống như có thể hấp dẫn vùi sâu vào trong đó, phong cách lẫn cử chỉ khí khái bức người, tuấn mỹ đến giống như thần.

Thẩm Họa liền giật mình, không chỉ là bởi vì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai phong độ, cũng là bởi vì chiếc siêu xe màu đỏ mới tinh này, xe hệ Ferrari LaFerrari, giá thị trường hơn hai ngàn vạn.

Ở thành Giang, người mua được chiếc xe này có khối người, nhưng loại xa xỉ phẩm

này, nếu như không phải của cải hùng hậu, ai sẽ bỏ được nhiều tiền như vậy đi đập vào chiếc xe này chứ?

Trực giác nói cho Thẩm Họa biết, người đàn ông này không đơn giản.

Tất cả cảnh sát giao thông ở đây, cùng với Thẩm Minh, đều cảm thấy khϊếp sợ không thôi, nếu nói người tới không phải một nhân vật lớn, ai sẽ tin.

Một vài người qua đường vây xem chỉ trỏ chiếc xe kia, châu đầu ghé tai, như là đang suy đoán chiếc xe kia giá trị bao nhiêu tiền.

Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh đến có chút kỳ cục, không quan tâm xe, cũng không quan tâm người đàn ông bước xuống xe, như là những người xem đứng ngoài cuộc không quan tâm.

Thi Vực sải bước đi về phía cô, liếc mắt liền thấy vết thương trên đầu gối của cô, ánh mắt lập tức nghiêm túc.

"Làm sao vậy?"

Anh rõ ràng là đang hỏi Thẩm Chanh, nhưng lại khiến những người bên cạnh có áp lực, đặc biệt là Thẩm Họa.

"Ngã."

Thẩm Chanh trả lời rất dứt khoát, không có châm chích, lại làm cho người ta nghe được ý trong lời nói.

"Ai làm em ngã?"

Ở trước mặt người khác, Thi Vực cao ngạo lạnh lùng, xưa nay luôn tích chữ như vàng. Nhưng ở trước mặt Thẩm Chanh, lại hoàn toàn ngược lại.

"Cô ta!"

Thẩm Chanh cũng không phải là một người dễ khi dễ, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía Thẩm Họa, không có một chút do dự.

Thẩm Họa run lên, trái tim thoáng thót lên tới cổ họng, một cổ lo lắng mạnh mẽ bắt đầu khởi động ở trong lòng....

Thi Vực nhìn theo phương hướng cô chỉ, trong con ngươi thâm trầm mơ hồ toát lên lệ khí nguy hiểm.

".... Anh là ai?" Thẩm Họa tận lực ức chế lấy run rẩy giữa răng môi, cảnh giác nhìn anh.

"Tôi là ai, cô không cần phải biết, cũng không cần biết." Giọng nói lạnh như băng không có một chút nhiệt độ đáng nói, dễ nghe, lại làm cho người ta cảm thấy đè nén.

Thi Vực không thường ở thành Giang, cho nên người từng gặp qua anh vô cùng ít ỏi, nhưng tên của anh, lại đã từng oanh động cả thành Giang.

Chỉ cần hai chữ Thi Vực, sợ rằng rất khó tìm ra một người không biết đến.

Thẩm Họa hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh lại, "Anh không chịu nói không sao, nhưng anh hẳn là nghe nói qua nhà họ Thẩm đi? Tôi là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, Thẩm Họa."

Hai chữ Thẩm Họa, giống như một búa tạ, hung ác đánh vào trong lòng Thẩm Chanh.

Cô nhìn Thẩm Họa, ánh mắt vốn lạnh nhạt, trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng đến cực điểm.

Sao cô lại không nhận ra người phụ nữ này.

Sáu năm trước, không phải chính là một nhà người phụ này đã bức cô đến bước đường cùng sao.

"Ông xã! Em muốn đánh cô ta!"

Thẩm Chanh cùng không cảm thấy đánh người có thể giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại cô chỉ có một xúc động, đó chính là đánh cho Thẩm Họa đến mức khi cô ta về nhà mà mẹ cô ta cũng không nhận ra.

"Hồ đồ, đánh cô ta sẽ làm đau tay của em." Thi Vực dùng ánh mắt yêu thương cưng chìu nhìn cô, giơ môi mỏng khêu gợi lên, "Tôi sai người đến đánh thay em."