Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 137: Sao tôi cảm thấy, cô có chút khó chịu với tôi chứ?

Editor: May

Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Tối hôm qua dường như uống nhiều, đến bây giờ đầu còn có chút nặng.

Vuốt vuốt trán, cô vén chăn lên xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.

Ánh mặt trời lắp đầy ở trong cả căn phòng, nhất thời không thích ứng được nên híp híp mắt.

Xoay người đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh rồi đi ra, mơ hồ nghe bên ngoài truyền tới tiếng đối thoại.

"Thiếu gia cũng quá mạnh tay rồi, những quần áo giày dép túi xách này, đều là nhãn hiệu đẳng cấp thế giới, tùy tùy tiện tiện cũng đã là hết mấy vạn đấy!"

"Mau nhìn túi xách LV này, số lượng có hạn toàn cầu, có tiền cũng chưa chắc mua được, bao nhiêu phụ nữ tha thiết ước mơ đó...."

"Còn có chai nước hoa này, không biết là nhãn hiệu nào, dễ ngửi thật đấy...."

"Đây là Chanel số 5, một loại nước hoa hiếm và còn có giá trị sưu tập, mỗi bình giá bán cao tới 25727 đồng."

"Chị Đào Đào, chị thật lợi hại, còn biết được cả chuyện này!"

"Mấy ngày trước tôi mới mua một chai, dùng cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Trời ạ, nước hoa mắc như vậy, mua một chai phải không ăn không uống ba tháng, chồng chị Đào Đào đối với chị thật là tốt, hào phóng vung tiền dỗ dành chị vui vẻ."

"Thật làm cho người hâm mộ...."

"Được rồi, nhanh cầm những vật này vào phòng cất giữ quần áo, chú Chung nói, muốn trước khi Thẩm tiểu thư rời giường, đã phân loại cất kỹ toàn bộ."

"Chị Đào Đào, sao chị còn gọi Thẩm tiểu thư? Vừa rồi không phải chú Chung từng nhắc nhở chúng ta sao, phải gọi thiếu phu nhân, không thể gọi tiểu thư...."

"Tối hôm qua tôi đã gặp Thẩm tiểu thư, cô ấy rất hiền hoà, vốn dĩ chẳng phải

loại sẽ tính toán chi li người khác, chỉ một xưng hô mà thôi, cô ấy hẳn sẽ không để ý."

Đào Đào nâng cao giọng nói, giống như cố ý nói cho Thẩm Chanh trong phòng nghe.

Nghe nói như thế, Thẩm Chanh lại cảm thấy tâm tình rất tốt.

Cô mở cửa phòng ngủ ra, đi chân trần tới, dựa vào bên cạnh cửa, hờ hững quan sát mấy nữ hầu đứng cách cô không xa.

Mấy người mặc trang phục giống nhau, tương đối bảo thủ, đừng nói là lộ ngực lộ chân, đến cả cánh tay và cổ cũng bị che đến nghiêm nghiêm thật thật.

Thẩm Chanh cảm thấy có chút buồn cười, không phải trang phục nữ hầu khác đều là gợi cảm nóng bỏng chọc người, còn có thể dùng để trình diễn thành đồ đồng phục hấp dẫn sao?

Sao các cô ăn mặc, lại vô cùng thê thảm... như vậy.

Về vấn đề mặc, thật ra cũng khó trách được các cô.

Bởi vì dinh thự có một điều quy định rất kiên quyết, phàm là nữ hầu, tất cả ngoài mặt và tay thì không cho phép lộ ra bất kỳ một bộ phận nào.

Có điều quy định này, là vì mấy năm trước, có một nữ hầu không biết trời cao đất rộng, cố ý mặc hở hang, õng ẹo làm dáng ở trước mặt Thi Vực, ý đồ câu dẫn anh, sau đó bò lên giường của anh.

Kết quả của cô ta rất thảm, ngày đó liền bị quăng vào nhà chứa.

Sau đó, đám nữ hầu vẫn luôn dè chừng, đừng nói là ăn mặc gọn gàng, đến cả vén tay áo lên làm việc cũng phải nhìn xem là ở trường hợp nào.

Cho nên coi như không có điều quy định này, các cô cũng không dám mặc quần áo bậy bạ, dùng mạng của mình làm trò đùa.

"Thiếu, thiếu phu nhân?"

"Thiếu phu nhân...."

Không biết tại sao, vừa tiếp xúc với tầm mắt Thẩm Chanh, mấy nữ hầu đã cảm thấy da đầu tê dại.

Cái loại cảm giác này, giống như là không mặc quần áo nào, bị người nhìn hết sạch, rất không được tự nhiên.

Chỉ có Đào Đào, tương đối trấn tĩnh hơn một chút, cô ta nhìn Thẩm Chanh, mở miệng cười: "Thẩm tiểu thư, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, cô rửa mặt xong liền đi xuống lầu ăn đi."

Nghe được lời của cô ta, Thẩm Chanh hếch đầu mày lên, hơi thở nguy hiểm lộ ra từ trong con ngươi của cô....

"Sao tôi cảm thấy, cô có chút khó chịu với tôi chứ?"