Editor: May
Xe dừng lại ở ngoài một quán cà phê, sau khi Tôn Nham xuống xe liền mở cửa ngồi phía sau ra.
Thi Vực xuống xe, dùng tay thon dài sửa sang lại cổ áo một chút, mới sải bước chân ra.
Đưa mắt nhìn anh đi vào quán cà phê, Tôn Nham mới lái xe rời đi, đi xử lý chuyện Thi Vực căn dặn trước khi xuống xe.
Trong quán cà phê.
"Tiểu Vực, không phải ta nói con! Gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không sợ rơi vào trong tai ông nội của con ư!"
"Tốt xấu gì nhà họ Phan ở thành Đô cũng được coi như là có uy tín danh dự, hôm nay thể diện mất sạch, chỉ sợ sau này sẽ đối nghịch với con khắp nơi...."
"Người khác càng lớn càng hiểu chuyện, con là càng lớn càng càn rỡ...."
Người nói chuyện tên Ôn Uyển, là mẹ của Thi Vực, ngũ quan tinh sảo tương tự, giống như là cùng được điêu khắc ra.
Nếu như người không biết chuyện thấy bà và Thi Vực, nhất định sẽ lầm tưởng cho rằng bọn họ là chị em.
Tuy rằng năm tháng để lại dấu vết ở trên mặt bà, nhưng không khó nhìn ra, lúc còn trẻ bà là một mỹ nhân.
Khí chất xuất trần, cũng không phải là có thể tìm được ở trên người bất kỳ một người nào.
"Chỉ dựa vào nhà họ Phan, cũng có dũng khí đó sao?" Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, khóe môi xẹt qua chút ngang tàng phóng túng. Tư thái này, tuyệt không giống như là người bị giáo huấn.
"Không dám? Thật không biết tính tình tự phụ tự đại này của con đến từ đâu...." Ôn Uyển thở dài nặng nề.
"Di truyền."
Đầu lông mày Ôn Uyển hơi nhăn lại, mắng một câu: "Thằng nhóc chết tiệt!"
"Được rồi." Thi Vực đột nhiên nghiêm chỉnh lại, "Nói cho mẹ biết một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Con kết hôn rồi."
"Phốc...." Vừa uống một ngụm nước trái cây, Ôn Uyển liền không kiềm chế được phun ra.
"Lau sạch sẽ." Thi Vực nhíu mày, mặt lạnh ném một cái khăn giấy tới.
Ôn Uyển ưu nhã lau đi nước trái cây trên bàn, hạ giọng nói: "Mẹ con đã sắp bốn mươi rồi, thật sự chịu không nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này."
Con trai bà chính là một ngọn núi băng không hiểu phong tình, có phụ nữ nào dám đυ.ng vào nó....
Thi Vực không lạnh không nhạt liếc nhìn bà, môi mỏng nhẹ gợi lên, "Buổi tối mang cô ấy đi gặp mẹ."
Ném xuống một câu nói kia, anh đứng dậy, sãi bước đi ra ngoài.
Ôn Uyển sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, nắm túi xách để ở trên ghế lên, cũng bước nhanh ra ngoài.
Phố xá cũng vừa lên đèn, đêm phồn hoa của thành phố vẫn như cũ.
Lúc ăn cơm tối, Thẩm Chanh không có khẩu vị gì, rót chén rượu trắng uống.
Thấy tâm trạng của cô giống như không được tốt, Thẩm Trung Minh bưng bầu rượu tiến tới gần, giống như nịnh nọt rót cho cô một chén rượu đầy, "Con gái, hôm nay đi tham gia hôn lễ xong, có cảm tưởng gì không?"
"Không có cảm tưởng." Thẩm Chanh đung đưa chén rượu, đến nhìn cũng lười liếc nhìn ông một cái.
"Không thể nào!" Thẩm Trung Minh nghiêng đầu nhìn cô, "Không phải nói là một cuộc hôn lễ thế kỷ sao? Đã trải hôn lễ thế kỷ, không thể không để cho con gái nhà cha ngộ ra chút gì chứ."
Nghe ra hàm ý khác trong lời nói của ông, Thẩm Chanh nhấp ngụm rượu trắng cay miệng, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn ông một cái.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Trung Minh có chút nhịn không nổi, "Không có người nào nhìn trúng con sao?"
"Cút!"
"Con gái à, đến hiện tại con còn chưa ý thức được vấn đề căn bản của mình ư!"
"...."
"Tính tình nói đến là đến này của cô, đừng nói là đàn ông, dù là lão hổ cũng bị con dọa chạy rồi!"
"....!"
"Con gái, đến, hít thật sâu, cố gắng hết mức khống chế tâm tình của mình, nhất định phải khiến cho mình ôn nhu."
"Đặc biệt sao, vẫn chưa xong!!"
Nhìn mặt mũi Thẩm Chanh tràn đầy lửa giận, Thẩm Trung Minh không nắm chắc ho khan một tiếng, "Con gái, bình tĩnh!"
Bình tĩnh cọng lông!
A, không có xem kỹ hộ khẩu, còn không biết xấu hổ bảo cô bình tĩnh?
Cô không nói, ông còn thật không biết có chuyện này rồi?!
Người khác đề phòng bảo vệ con gái, còn cô phải đề phòng bảo vệ cha ruột!!