Editor: May
"Thẩm Chanh, cô...."
Tất cả lời nói của Hạ An An đều bị Thẩm Chanh đột ngột chận trở về.
Trên khuôn mặt xinh đẹp một trận xanh hồng lần lượt thay đổi, sau khi trên trán nhanh chóng hiện lên vô số hắc tuyến.
Vυ't....
Chân giẫm chân ga, xe thể thao dùng tốc độ bão tố cực nhanh lái ra ngoài.
Giống như là muốn đi tìm một cái lỗ chui vào, hận không thể lập tức biến mất ở cuối tầm mắt.
Thẩm Chanh mỉm cười, mắt khẽ trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo vẫn đang nhỏ giọt, thở dài.
Hờn dỗi thì hờn dỗi với Thẩm Trung Minh, cuối cùng vẫn đi quầy bán đồ lặt vặt mua đậu phụng.
Từ lúc Thẩm Chanh sập cửa đi ra ngoài, Thẩm Trung Minh vẫn dỏng tai lên nghe.
Mười phút sau, cuối cùng nghe được nghe ngoài cửa có tiếng động.
Không nói một lời, lập tức tiến lên mở cửa.
Quả nhiên, Thẩm Chanh nhắm mắt, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ở cạnh tường.
Thấy cô như vậy, Thẩm Trung Minh sững sờ một chút...
Ông biết, nếu như không phải mới vừa ông mở cửa, cô bé này lại sẽ ngây ngốc ở ngoài cửa mấy tiếng.
Thẩm Chanh hé mắt, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Trung Minh.
"Con gái." Thẩm Trung Minh như là đang cười nịnh nọt, "Sao lại trở về nhanh như vậy?"
"Cầm đậu phụng bóc vỏ của cha cút!" Thẩm Chanh tức giận ném món đồ tới, sãi bước đi vào.
"Con gái, con tức giận gì vậy. Đến, uống một ly với cha...." Thẩm Trung Minh đóng cửa phòng, ôm đậu phụng đi theo.
Thẩm Chanh mặc kệ ông, tự mình lấy một cái ly từ trong phòng bếp, rót đầy một ly rượu xái.
Thẩm Trung Minh thấy thế, nhắc nhở một tiếng, "Con gái, kiềm chế chút đi!"
Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Quản tốt chính mình."
Thẩm Trung Minh đổ đậu phụng vào trong dĩa, đẩy tới trước mặt cô, "Rượu này hơi mạnh, ăn trước chút đậu phụng lót dạ dày, ha!"
Thẩm Chanh nhìn Thẩm Trung Minh, cứ nhìn ông thật lâu như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cha cô như vậy, cô liền cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.
Cô không nói gì, đưa tay, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Rượu nồng đậm rót xuống, dạ dày cô bắt đầu cháy lên.
Cô luôn không nói gì, tự rót tự uống, vài ly rượu mạnh rót xuống, trong mắt của cô từ từ phủ một tầng hơi nước.
Thẩm Trung Minh thấy thế, cuống quít đoạt lấy chai rượu, "Con gái, đủ rồi."
Thẩm Chanh nhìn ông chằm chằm rống giận: "Cha quản tốt chính mình đi, quản con làm gì!"
Hốc mắt Thẩm Trung Minh lập tức đỏ lên, ông gục đầu xuống, giống như là đang sám hối, nói: "Đều là cha không tốt, cha vô dụng! Không thể chăm sóc tốt mẹ con, cũng không thể chăm sóc tốt em trai của con...."
Thẩm Chanh nhìn ông, cười khổ, cười cười, nước mắt thuận theo khóe mắt lăn xuống.
Thẩm Trung Minh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, bắt lấy tay của cô.
Cũng vào giờ phút này, Thẩm Trung Minh mới phát hiện, con gái mới hai mươi tuổi, trong lòng bàn tay lại nhiều thêm nhiều vết chai như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó chịu, hoàn toàn không có mùi vị.
"Con gái, sau này cha sẽ sửa, sửa mọi thứ!"
"Con gái, con tin tưởng cha lần này được không...."
Ông nói như vậy xong, cuối cùng nước mắt Thẩm Chanh lăn dài, cô khóc thút thít.
Rất lâu rất lâu, tự lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đối diện với đôi mắt trống rỗng này, hét lớn: "Cha - con ma bài bạc này! Con không muốn cha sửa gì hết! Cha rất tốt, rất tốt rồi."
Một câu nói đó của Thẩm Chanh, khiến thân hình Thẩm Trung Minh rõ ràng hơi chấn động, ánh mắt ảm đạm.
Lúc này.... ông lại không nói tròn câu.
Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, mới mấy giây đã điều chỉnh xong tâm tình.
Không thể không nói, năng lực chữa lành của cô rất mạnh.
Giống như, bộ dáng khóc lóc vừa rồi vốn chẳng phải là Thẩm Chanh cô!
Thật ra sao Thẩm Trung Minh có thể không hiểu rõ, con gái của mình xưa nay đều là nói năng chua ngoa, nhưng trái tim đậu hũ.
Đứng dậy, Thẩm Chanh liếc nhìn ông: "Con ra ngoài đi dạo."
Ném xuống những lời này, liền ra cửa lần nữa.