Bị hai mũi tên bắn trúng, con nai koa ngã xuống tren bãi cõ. Bình Ninh thu cung, vòng qua bụi cây đi tới. Không nhìn con mồi mà nhìn về phía mũi tên còn lại bay ra, có hai người đứng bên đó.
Đều mặc trang phục cưỡi ngựa. Phía trước thân hình cao lớn chút, tuổi tầm hai mươi, trong tay còn cầm cung tiễn. Phía sau có vẻ là tùy tùng của hắn.
Tầm mắt Bình Ninh đảo qua mặt hắn, đi tới xem con nai nằm trên đất, mày khẽ nhíu.
Hai mũi tên, cái của nàng là bắn vào bụng con nai. Mũi còn lại kia lại nhắm đúng cổ nó, lại còn cắm rất sâu. Đây mới là mũi tên lấy mạng nó.
Hai người cùng hạ con mồi. Ai ra tay nặng hơn lên con mồi thì là của người đó. Dù Bình Ninh cảm thấy tiếc nhưng người khác bắn tốt hơn mình. Thua là thua.
Bình Ninh rút mũi tren của mình trên bụng con nai ra, liếc nhìn người nọ một cái rồi quay đầu nói với mấy tên thế gia đệ tử theo sau “Ai đường nấy, nhiều người ồn ào.”
Sau đó gật đầu với Tô Ngạn Hạo “Chúng ta đi.”
Tô Ngạn Trường chạy nhanh đuổi kịp tỷ tỷ. Đi xa vài bước rồi nói vẻ đáng tiếc “Nhị tỷ, vì sao không nói với hắn để lấy, dù sao tỷ cũng bắn trúng.”
Bình Ninh quay đầu vỗ hắn một cái “Đã thua còn ý muốn xin người ta.”
Tô Ngạn Trường cười hắc hắc “Có gì mà ngượng. Hắn lợi hại như vậy lát nữa sẽ còn săn được nhiều con mồi hơn.”
Bình Ninh trừng mắt nhìn hắn “Không có tiền đồ!”
“Không tiền đồ thì không tiền đồ.” Tô Ngạn Trường cười hì hì “Có điều Nhị tỷ, người kia cũng thật lợi hại, mũi tên trúng cổ còn cắm rất sâu. Mặt mũi lại có điểm khác chúng ta, mũi cao cao. Có phải là khách phụ hoàng mời tới không nhỉ?”
Bình Ninh nhìn về phía Tô Ngạn Hạo “Là không giống nhau, ngươi có gặp qua chưa?”
Tô Ngạn Hạo ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn hướng khác tránh tầm mắt “Không có ấn tượng.”
Bình Ninh cũng không tiếp tục truy hỏi. Không có con mồi này thì tìm con khác. Ba người tiếp tục đi vào rừng, phía sau theo hai tên thị vệ...
Bỏ qua một bên hai lần ngoài ý muốn trước, thu hoạch vẫn rất là phong phú. Chỉ tiếc nuối là Bình Ninh không còn săn được nai hoa mai. Trên đường trở về gặp mặt bọn Nhị ca, ra khỏi rừng mới phát hiện. Nhoáng một cái thế mà hai lâu ngày thần đã trôi qua.
Cưỡi ngựa trở lại lều trại bên kia, trên bàn đều đã chất đầy con mồi. Bình Ninh sai thị vệ mang phần của mình đặt lên. Chạy về phía Bình Ninh, đme bao đựng tên và cung tên giao cho cung nữ bên cạnh, rất có ý tứ khoe “Mẫu phia, người xem hôm nay ta săn được gì. Đây là của Hạo nhi, đây là của Tứ đệ. Còn lại đều là của ta.”
Tất cả cũng phải bảy tám con, thật không tệ.
Tương Như Nhân cầm khăn từ tay Thanh Đông giúp nàng lau mồ hôi trên trán, khen ngợi “Đúng là không tệ. Đợi lát nữa lại chỗ phụ hoàng ngươi xin ban thưởng.”
Đang nói, xa xa tiếng vó ngựa truyền đến. Đội ngũ đi săn hoàng thượng dẫn đầu đã quay về.
Bình Ninh kéo Lệ Đồng ngồi một bên không có đi ra ngoài săn đứng dậy, cao hứng nói “Đi, chúng ta đi xem phụ hoàng săn được cái gì trở về.”
Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhìn nàng chạy đi, quay sang nói với Đức phi “Chúng ta cũng qua xem.” Hoàng thượng đi săn về, sao có thể không đi qua cổ vũ.
Đoàn người đi qua. Tô Khiêm Dương xuống ngựa. Bình Ninh chạy tới bên cạnh hắn nhìn những con mồi phía sau, lập tức khoe ra “Phụ hoàng, ta cùng bọn Tứ đệ cũng săn được bảy tám con.”
Tô Khiêm Dương xoa đầu nàng “ Bình Ninh thật lợi hại.”
Bình Ninh cong cong miệng, vốn là còn lợi hại hơn, có một con nai hoa mai a.
Như đã nói trước đó, săn bắn này có nhiều sẽ được thưởng. Tô Khiêm Dương dĩ nhiên hướng về Bình Ninh, trong số ít nữ hài tử tham gia, nàng là người săn được nhiều nhất, đương nhiên đứng đầu bên phía nữ tử.
Mà nhiều con mồi như vậy, sau khi phân ra vẫn còn rất nhiều. Tô Khiêm Dương mở miệng, tối nay sẽ mở tiệc ngay tại trường săn, thưởng thức các chiến lợi phẩm này.
Mặt trời lặn về tây, sắc trời tối dần, lửa trại bùng lên, quanh sân đều là những đốm lửa cháy cao cao. Tô Khiêm Dương đi vào lều của Tương Như Nhân và Bình Ninh. Tương Như Nhân đang gắn hoa lên tóc cho Bình Ninh. Thay đổi một thân váy tím xòe rộng, tóc vấn nhẹ cố định bằng cài hoa, trong đó có vài dây hoa thả xuống theo cùng lọn tóc, nổi bật trên nền tóc đen nhánh đặc biệt xinh đẹp.
Bình Ninh quay đầu nhìn thấy Tô Khiêm Dương, chờ Tương Như Nhân sửa soạn xong cho mình thì đi đến trước mặt hắn, dạo qua một vòng “Phụ hoàng, đẹp mắt không?”
Tuổi mười hai mười ba, dù chưa nẩy nở hoàn toàn nhưng cũng đã bắt đầu có sự mềm mại, mặt múi vẫn còn nét trẻ con, lại dung hợp nét đẹp của Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia là đôi mắt luôn rạng rỡ tinh nhanh. Tô Khiêm Dương gật đầu khen “Rất đẹp, Bình Ninh là công chúa xinh đẹp nhất của phụ hoàng.”
Bình Ninh kiêu ngạo cười, nhấc mành che lên nhìn lửa trại bên ngoài, tò mò hỏi hắn “Phụ hoàng, sao trước đây chưa hề tôt chức tiệc thế này. So với yến tiệc ca hát trong cung còn thú vị hơn.”
“Đó là vì phụ hoàng muốn chiêu đãi vài vị khách quý nên mới ở đây tổ chức yến tiệc.” Tô Khiêm Dương giải thích cho nàng nghe. Tương Như Nhân cũng ở sau bình phong đổi qua y phục bước ra, váy lụa màu lam thật tôn lên làn da của nàng. Trên làn váy là những cánh hoa đào rải đều, từng bước đi như đang thả những cánh hoa bay bay. Phục sức cũng rất đơn giản, chỉ là trâm bạc cài lên sau tóc, những tua dài rũ xuống lay động theo từng bước chân.
Trang phục thế này đơn giản hơn nhiều so với cung trang nặng nề hàng ngày, thế nhưng lại càng thu hút Tô Khiêm Dương.
Tương Như Nhân bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng. Tô Khiêm Dương vỗ vỗ lưng Bình Ninh “Phụ hoàng có chút chuyện muốn nói với mẫu phi, ngươi ra ngoài chơi trước đi.”
Bình Ninh cười hì hì, sau khi rời khỏi Tử Yên cũng hạ mành xuống che lại trong lều chỉ còn hai người bọn họ. Tương Như Nhân ngại ngùng né tầm mắt hắn, bị Tô Khiêm Dương chê cười “Vợ chồng già, nàng còn thẹn cái gì.”
Tương Như Nhân trừng mắt liếc hắn một cái “Vậy hoàng thượng còn nhìn thần thϊếp làm cái gì.”
Tô Khiêm Dương đi đến cạnh nàng, nghịch ngợm vuốt những lọn tóc của nàng lên trước ngực “Trẫm cảm thấy nàng như thế này là đẹp nhất.”
Gò mà đỏ lên, Tương Như Nhân lui về sau từng bước, Tô Khiêm Dương lại tiến lên trước từng bước. Nàng lại lùi thêm một bước, hắn vẫn tiến tới gần hơn. Phía sau đã là cây cột, không đường lùi, Tương Như Nhân đẩy hắn một cái cáu thẹn “Đừng hồ nháo.”
Tô Khiêm Dương thở dài một hơi, thật không đúng lúc a.
Nhưng vẫn cứ ép nàng vào cột kia, ngửi mùi hương trên người nàng, bổ sung một câu “Trẫm còn thích Nhân Nhân nàng mặc trang phục cưỡi ngựa nữa, thật đáng tiếc.”
Nàng mặc trang phục cưỡi ngựa là mười bốn năm trước, sau sự cố đó nàng không tham gia nữa. Nhưng một lần đó nàng cũng đã mặt dày dùng cách thức riêng mình mà tham gia. Hắn vừa nhắc tới, nàng càng ngượng, đưa tay đẩy hắn, hắn lại ép chặt. Hai người đập vào cột. Tương Như Nhân cảm giác cây cột cố định lều này vừa khẽ lay động.
Nếu để bên ngoài nhìn thấy còn tưởng bên trong xảy ra chuyện gì. Tương Như Nhân năn nỉ hắn “Hoàng thượng, không phải nói tiếp khách quý, để khách đợi lâu thật không tốt.”
Tô Khiêm Dương nở nụ cười, cùi đầu nhìn gò má hơi phiếm hồng của nàng, buông nàng ra.
Chờ Tương Như Nhân thu thập lại một chút đi ra ngoài lại là nửa nén nhang sau. Màn đêm buông xuống, ôm lấy khoảng trời mênh mông. Mà trong trường săn, căn lều lớn dựng lên đã sáng bừng ánh đuốc, trong lều tập trung không ít người, bàn ăn đều đã bày sẵn, chỉ còn chờ hoàng thượng đến.
Sau khi hành lễ, mọi người ngồi xuống. Hoàng hậu không đến, đương nhiên Tương Như Nhân ngồi gần nhất bên trái Tô Khiêm Dương. Mà Tô Khiêm Dương cũng thuận theo yêu cầu của khách quý không có giới thiệu, yến tiệc trực tiếp bắt đầu.
Một bàn ăn dọn lên đều là món ăn dân dã chế biến từ các thành quả săn bắn hôm nay của mọi người.
Yến tiệc toàn thịt như vậy đối với bọn họ là rất hiếm gặp. Các món ăn ở Đại Thiên còn chú ý đến tinh xảo. Tuy rằng đồ ăn hôm nay cũng không tệ nhưng khi lợn rừng và dê được nướng mang lên thì nhìn có vẻ khá thô kệch.
Nguyên cả con nóng hừng hực bao gồm cả than hồng đang cháy phía dưới cũng đưa lên. Ngự trù trước mặt mọi người thái từng lát thịt bày lên mâm đưa đến các bàn. Trong một cái đĩa lớn đếu toàn là các lát thịt, mâm nhỉ bên cạnh là các gia vị, nước chấm ăn kèm.
Tương Như Nhân và vài phi tần đều ăn rất ít. Muốn duy trì thân hình sao có thể ăn nhiều thịt. Các công chúa ngồi bên dưới thì ăn thật no. Bình Ninh cũng không ghét bỏ thịt dê kia mùi tanh nồng, chấm nước tương một bên ăn, vị rất ngon.
Lệ Viện ngồi cạnh nàng có chút ghét bỏ. Nàng đã ăn xong thịt lợn rừng nhưng còn thịt dê kia thì thật sự không thích. Nhìn Bình Ninh ăn một cách vui vẻ, không khỏi chê bai “Nhị tỷ tỷ sao cứ như người ở biên cương, ăn uống thô lỗ như vậy.”
Thịt từng miếng lớn, ăn vào tất nhiên sẽ có chút thiếu mỹ cảm. Có điều nhìn xung quanh, đoàn người tướng ăn đều như vậy, lại không có dao cắt nhỏ. Bình Ninh buông đũa xuống, cầm khăn ở bên cạnh lau lau miệng nhìn lại “Mỗi người đều có cách ăn. Không thì ngươi ăn một cái ta nhìn xem.”
“Ai muốn ăn thứ đó chứ.” Lệ Viện ghét bỏ hừ một tiếng, đẩy cái mâm trước mặt ra.
Bình Ninh không quan tâm Lệ Viện thích hay không, tò mò nhìn sang phía đối diện. Phụ hoàng nói có khách quý, tiệc đặc biệt thế này cũng là để thiết đãi khách quý. Nhưng sao hiện tại vẫn chưa có người tiến lên kính rượu nói chuyện cũng phụ hoàng a.
Nhìn một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng lại nhìn thấy một thân ảnh quen quen, là người lúc chiều cùng nàng hạ một con mồi.
Tựa như nhận thấy ánh mắt nàng, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, trren gương mặt tuấn lãng lộ ra nét cười nhàn nhạt, đưa tay nâng cái chén.
Bình Ninh hừ một tiếng, không đáp lại có vẻ nàng không biết cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế nàng nhấc cái chén chứa nước hoa quả trước mặt lên, khẽ nâng một chút rồi lập tức đặt xuống, tầm mắt đảo qua hướng khác, không nhìn tới hắn nữa.
Ngay lúc Bình Ninh chuyển tầm mắt, nụ cười trên mặt người nọ lại càng sâu. Người hầu đứng bên cạnh hắn thật kinh ngạc, chủ tử lại cười. Thế nào một chuyến đến Đại Thiên này khiến chủ tử tâm tình tốt hơn vậy.