Vào tháng sáu trời càng nóng. Bên này Tương Như Nhân cũng càng bận rộn. Hoàng hậu vẫn bệnh nhẹ, cung vụ trên tay nàng vẫn chưa được đưa đi, mệt cho nàng và Đức phi bàn bạc xong đi qua chỗ hoàng hậu nói lên chút tình huống, lại hỏi ý tứ nàng, Tương Như Nhân liền đem vật dụng mùa hè phân phát xuống các cung.
Tháng sáu này còn có vài yến tiệc, như trưởng công chúa chở về không thể không tổ chức yến tiệc, thái hậu nương nương cũng có thể tham gia. Đức phi phụ trách việc này, nay qua đây bàn với nàng chuyện gánh hát trong yến tiệc.
Tương Như Nhân nhìn tập nàng đưa qua “Không phải thái hậu nương nương thích ban diễn Xuân Phúc sao? Cũng đã mấy lần vào cung. Chúng ta cứ đưa tập này qua cho thái hậu, ngài chọn cái gì ta lấy cái đây, việc gì phải ngồi đoán.”
“Đến tháng chín còn có thu yến, chẳng lẽ nàng ta dự định bệnh đến sang năm luôn sao?” Đức phi thu tập lại. Gần đây nàng bận đến nóng trong người, đầu lưỡi rộp ăn gì cũng đau, tức tối đầy mình.
“Thu yến này có lẽ cũng không phiền đến ngươi.” Thanh Đông đưa lên một bình trà hoa, Tương Như Nhân rót cho Đức phi một chén “Nghe ý của hoàng thượng thì hôn sự của thái tử cũng sắp định ra rồi.”
Đức phi có hứng thú “Là nhà ai?”
“Không rõ cho lắm, ước chừng cũng không thể nằm ngoài mấy nhà kia!”
“Năm nay định hôn sự, năm sau sẽ thành thân rồi.” Đức phi nghĩ hoàng hậu đã nóng vội như vậy, hôn sự định rồi cũng sẽ không kéo dài đến hai năm...
Đức pho nói đúng. Sau khi tiệc mừng kết thúc được nửa tháng, hoàng thượng tứ hôn cho thái tử và Ngụy gia đích trưởng nữ, đại hôn định vào đầu xuân năm sau. Ngụy gia đích trưởng nữ chỉ nhỏ hơn thái tử một tuổi.
Lại nửa tháng sau khi thánh chỉ hạ, hoàng hậu khỏi bệnh.
Tương Như Nhân và Đức phi đều đi Cảnh Nhân cung giao trả lại mọi sự vụ cho hoàng hậu nương nương. Bệnh đến nửa năm nhưng hoàng hậu không gầy gò đi chút nào, thấy nàng dưỡng rất tốt. Tương Như Nhân nhìn bộ dáng bình tĩnh của hoàng hậu cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chuyện đầu năm ảnh hưởng tới nàng cũng không nhỏ.
“Mấy ngày này, vất vả các ngươi.” Hoàng hậu sắc mặt hồng nhuận, nhìn các nàng chân thành nói.
Đức phi đáp “Này là việc chúng ta phải làm.”
“Aizz, chuyện Giang tiệp dư là sơ sót của bản cung.” Hoàng hậu thở dài, trong giọng nói mang theo chút tiếc hận “Bản cung quá tin tưởng Diệp thục dung nên mới gây thành hậu quả như thế này.”
“Ai ngờ được Diệp thục dung, chuyên năm đó lại cũng là bút tích của nàng.” Hoàng hậu cảm khái. Chuyện này qua đã nửa năm, trong cung cũng không còn ai nhắc tới, nay nàng lại nói đến như vậy, Tương Như Nhân phối hợp gật đầu. Hoàng hậu cho người mang lên hai phần lễ, cười nói với các nàng “Thời gian qua ít nhiều nhờ có các ngươi, hãy cầm lấy chút này đi.”
Hoàng hậu tâm tình rất tốt, nhìn các nàng nhận lễ xong, cho người tiễn các nàng ra ngoài, bản thân xem cung vụ.
Hôn sự của thái tử định ra, đại sự trong lòng nàng coi như nhẹ một phần. Ngụy gia nữ tử so với trong suy nghĩ của nàng lúc trước cũng không tệ.Hà ma ma mang thuốc tiến vào “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hoàng hậu nhìn qua chén dày đặc vị thuốc kia, lắc đầu “Nếu đã khỏe không cần uống cái này nữa, đổi chút thuốc bổ là được.” Hà ma ma đây cũng đều là làm hình thức, cuối cùng đều đổ vào bồn hoa, hai bồn hoa lớn ngoài cửa kia, nửa năm nay được dưỡng thật tốt...
Đem cung vụ giao trả xong, Tương Như Nhân một thân thoải mái, đem tinh lực đặt lên việc dạy dỗ hai đứa nhỏ. Hài tử sinh còn dễ dàng nhưng dạy tốt bọn họ là không hề dễ dàng.
Ban đêm hoàng thượng lại đây giúp được nàng giải quyết nan đề này “Trưởng tỷ sau này sẽ ở lại trong cung. Bình Ninh và Lệ Đồng hai năm nữa đã nghỉ đi Thái học viện, có thể sớm đến chỗ trưởng tỷ học tập. Về phần Dung nhi, sang năm thái tử đại hôn, nếu hắn muốn có thể theo học Trình thái phó.”
Nửa câu sau an bài đối với Dung nhi thật ra có chút khiến Tương Như Nhân thụ sủng nhược khinh. Trình thái phó đã từng là lão sư của hoàng thượng, sau còn dạy qua thái tử. Để Dung nhi đi theo hắn nhất định là có thể học được rất nhiều điều.
Tô Khiêm Dương nói xong, tầm mắt dừng ở trên bụng nàng. Nửa năm qua hắn hầu như không đi đâu khác, ngẫu nhiên mới đi chỗ Đức phi ngồi, sao vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Tương Như Nhân không chú ý ánh mắt hắn, nói tiếp chuyện Trưởng công chúa “Trưởng công chúa nếu ở lại trong cung lâu dài, Bình Ninh quả thật có được lão sư tốt.”
Tô Khiêm Dương biết nàng muốn hỏi cái gì “Chung quy là vẫn phải xin lỗi Khương đại tướng quân.” Trưởng công chúa mặc dù là hồi cung nhưng cũng không thể tiếp tục hôn ước năm xưa, gả vào Khương gia.”
“Nhưng thần thϊếp nghe nói Khương đại tướng quân đến nay vẫn chưa lập gia đình.” Tương Như Nhân thấy hắn nhắc đến, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi “Nếu Khương đại tướng quân nguyện ý chăm sóc trưởng công chúa thì tương lai trưởng công chúa cũng có chỗ để dựa vào.” Sống cô độc quãng đời còn lại trong cung, rất cô tịch.
“Trưởng tỷ nói đời này nàng đành làm lỡ mất một chuyện.” Tô Khiên Dương nhìn nàng “Nàng nói nàng lẽ ra không nên bốc đồng xuất gia, tổn thương phụ hoàng cùng mẫu hậu, cũng cho Khương gia một cái công đạo. Nhưng nàng không hề hối hận chuyện tình cảm cùng Giám Thực.” Tô Khiêm Dương nhìn Tương Như Nhân, không nói tiếp.
Trưởng công chúa nói cảm giác yêu thương một ai đó là mặc kệ lúc nào, một khi đã yêu thì trong lòng không còn thể chứa thêm ai khác. Nàng biết bản thân có sai, sẽ dùng nửa đời sau bù lại. Nhưng gả cho Khương đại tướng quân, trước đây nàng chưa từng nghĩ qua, hiện tại cũng không hề nghĩ đến.
Tương Như Nhân chạm đến tầm mắt hắn, thản nhiên cười “Trưởng công chúa là một người chí tình chí nghĩa.” Quá khứ của trưởng công chúa nàng không có tư cách đánh giá. Bỏ qua định kiến này đó, nói đến tình cảm trung trinh, hành động của trưởng công chúa vẫn khiến người ta thật bội phục.
Không biết tại sao Tương Như Nhân lại nhớ tới thật lâu trước đây Đức phi đã nói với nàng một câu rằng người trong hoàng thất kì thực đều giống nhau.
Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu, không ở lại bao lâu.
Sau hai người nói ít chuyện khác. Đa phần là Tương Như Nhân nói còn hắn nghe, cản giác nhưu vậy thật tự nhiên. Đối với nàng hay hắn đều đã thành thói quen.
Đến canh giờ, đổi qua quần áo, đi ngủ. . .
Đến tháng tám, Tương Như Nhân cảm thấy ngày trôi qua chưa từng bình thản như thế.
Từ trước đến nay người ta đã nói một khi bỗng nhiên nhàn hạ sẽ có chỗ không thoải mái, đó là cản giác chưa thích ứng kịp. Vốn đang dạy Bình Ninh, hoàng thượng nói một câu, đứa nhỏ này cả ngày chủ yếu chạy đi Xuân Uyển. Nhi tử thì cũng hiếu học, từ Thái học viện về còn thường qua chỗ lão sư học hỏi thêm.
Bên người thiếu đi Bình Ninh ồn ào, Tương Như Nhân ngày qua thong thả đến nhàm chán.
Hứa ma ma nghe nàng nói như vậy thì cười nói lại có một đứa nhỏ nữa là được. Tương Như Nhân cũng muốn, nhưng sinh hạ Bình Ninh và Dung nhi xong, bảy tám năm trôi qua, bụng của nàng không có phản ứng gì.
Hoàng thượng đến chỗ nàng không tính ít, hai năm gần đây càng là nhiều. Có đôi khi một hai tháng cũng đều ở lại đây. Vậy mà nàng vẫn không có động tĩnh.
“Không có duyên phận đi.” Tương Như Nhân cười cười “Muốn đến nó tự sẽ đến.”
Hứa ma ma lo lắng “Lúc trước nương nương uống thuốc tị tử ba năm, có lẽ thân mình cũng bị tổn hại. Tốt nhất nên gọi thái y qua khai cho nương nương ít thuốc bổ.”
Là dược ba phần độc, liền tính là ảnh hưởng ít thì tích lũy dần cũng thành nhiều, cũng sẽ có thay đổi. Lúc thái y bắt mạch nói thân mình nàng có chút hàn, nàng cũng biết đó là dư tích lưu lại.
“Vậy nghe nhũ mẫu, thỉnh thái y đến xem.”
Hứa ma ma đi ra ngoài. Bên kia Tử Yên báo lại Tương phu nhân đã tới, vẫn là mang theo Tương nhị phu nhân cùng tới.
Tương Như Nhân sai Thanh Thu đi pha trà, phái người mời các nàng vào. Tương phu nhân cùng Tương Nhị phu nhân vào, còn mang theo hai cô nương lạ mặt.
Sau khi hành lễ bái kiến xong ban ngồi. Đã lâu không gặp, Tương Như Nhân nhìn Tương phu nhân cười “Sao không thấy đại tẩu và nhị tẩu cùng đến?”
Tương phu nhân có chút kích động “Đại ca ngươi, hắn đã trở lại.”
Tám năm, vẻn vẹn đã cách tám năm. Thiệu thị tưởng chừng như trưởng tử sẽ không quay lại nữa thì đột nhiên hắn quay về.
Tương Như Nhân thấy nàng xúc động, cười an ủi “Trở về là tốt rồi. Để đại ca và đại tẩu đoàn viên. Qua mấy ngày mẫu thân dẫn bọn họ cùng tiến cung.”
Dứt lời, Tương Như Nhân khách sáo hỏi Tương Nhị phu nhân “Mấy người Tâm Tuệ vẫn ổn?”
Lý thị thật sự không dám nhìn thẳng nàng. Nha đầu kia trước khi xuất giá khí thế đã lớn. Hiện thời ở trong cung nhiều năm càng là áp chế người. Nàng cười đáp 'hảo', chỉ vào hai cô nương bên cạnh giới thiệu “Đây là hai ngoại sinh nữ của ta, Liễu Thi Lê cùng Liễu Thi Mộng.”
Tương Như Nhân khẽ nhướng mày, ngoại sinh nữ mang đến chỗ nàng có ý gì?
Lý thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng “Ý nhị thẩm là, Nhị công chúa và Tam hoàng tử đã lớn, bên cạnh nương nương không có người cũng không nên. Dù sao cũng là người một nhà, hai hai tử này còn là song sinh, thông minh cơ trí, tháng sáu sang năm cập kê, vừa vặn để ở cạnh bồi với nương nương.”
Thiệu thị ngồi bên cạnh nghe một chút, đương nhiên vẫn không rõ ý tưởng của em dâu nhưng Tương Như Nhân thì minh bạch. Nàng nhận chén trà Thanh Đông đưa qua, nhấp một ngụm giải nhiệt, chậm rãi mở miệng “Bên cạnh bản cung không thiếu người hầu hạ. Để hai tiểu cô nương như hoa như ngọc thế này đến làm chân sai vặt cho bản cung, Nhị thẩm thế nào bỏ được.”
“Bỏ được, thế nào không được.” Lý thị cười bộ mặt nịnh nọt “Có thể hầu hạ bên cạnh nương nương đó là thiên đại phúc khí. Nương nương vào cung đã vài năm rồi, thế nào trong cung cũng nên có mấy người nhà.”
Cái này thì Thiệu thị nghe hiểu, trong cung có người nhà tức là muốn nhét người vào chỗ nữ nhi. Trong phòng cũng không có người ngoài, Thiệu thị quát lớn nàng “Đệ muội, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đấy. Ngươi bảo dẫn hai đứa nhỏ đi chp biết, thế nào trong lòng còn có hồ tưởng này.”
“Tẩu tử, ta là có hảo tâm a.” Lý thị lo lắng tường tận, vẫn là đè thấp thanh âm nói với Thiệu thị “Tuổi còn trẻ có thể nhiều hấp dẫn khiến hoàng thượng lại đây. Cũng là nghĩ cho Tương gia. Ngươi xem sau khi sinh cong chúa và hoàng tử thì khồn có động tĩnh gì nữa.”
Tương Như Nhân bất động thanh sắc nhấp một ngụm trà. Còn thay nàng lo lắng nữa sao. Sợ nàng tuổi già sắc suy sẽ thất sủng, còn sợ nàng tuổi lớn sinh nở không được liền tìm hai cô nương trẻ tuổi vào đây cố sủng, còn có thể sinh hạ đứa nhỏ thì dưỡng dưới danh nghĩa nàng, nhất cử lưỡng tiện.
“Nhị thẩm thật sự là dụng tâm lương khổ a!” Tương Như Nhân bương chén trà, nhìn hai tiểu cô nương tuổi trẻ mĩ mạo kia “Nhị thẩm nhiều năm qua cũng chưa vì Nhị thúc thêm người hương khói. Hiện tại ba vị đường muội đều đã gả ra ngoài. Không bằng bản cung làm chủ để Nhị thúc nạp hai cô nương làm thϊếp để tiện sinh nhi tử cho Nhị thúc?”