Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 45: Cái giá của sự ác độc

-Đưa Sin đến bệnh viện đi,tôi có chuyện phải làm_Ron nói.

Đình Quân gật đầu,Ron đặt Sin nhẹ nhàng xuống ghế (nãy giờ được cậu nhóc để cô bé ngồi trên đùi:”>)

Chiếc Lexus chạy lên kế bên xe của ba người,là Long lái chiếc xe ấy và giờ giao lại cho Ron để cậu nhóc lái đi,Long thì qua bên xe kia.

Đình Quân nhìn theo thở dài,cậu biết rất rõ thủ lĩnh của mình đến gặp ai.Đúng là cần phải giải quyết một lần cho xong chuyện,chứ cứ dây dưa thế này người khổ chỉ có Sin!



-[Đang đâu đó?]

-[Mới thấy lần đầu tiên anh điện cho em đó.Em đang ở nhà]

…………………

Thùy Như đang trong phòng một mình,chẳng hiểu lí do gì mà hôm nay Ron lại tìm cô đột xuất như vậy.

“Không lẽ anh ấy muốn quay lại với mình?”

Cô mỉm cười với dòng suy nghĩ ấy.



Tiếng bấm chuông inh ỏi,Thùy Như nghe được tiếng ba mẹ mình hớt hải chạy ra và mời người đó vào,họ hạ mình để nói chuyện với người ấy hết sức có thể.

Cánh cửa phòng bị đẩy vào với một lực khá mạnh làm Như giật mình quay người lại.

-Tìm em có chuyện gì?

-Còn giả vờ,không phải cô là người biết rõ nhất hay sao_Ron nạt lớn.

-Anh nói gì em không hiểu,biết gì mới được??_Như nhíu mày.

-Chính cô là người sai Uyên Nhi đánh Sin,vậy mà bây giờ còn giả vờ như mình vô tội.Trò đó xưa rồi!

-Cô ta đã kêu người đánh Sin thì mắc mớ gì tới em mà anh lại đỗ thừa chứ_Thùy Như cũng hét lên bực tức.

-Chuyện của tôi và cô bây giờ kết thúc rồi,người tôi yêu bây giờ là Sin,cô đừng có lúc nào cũng bày hết trò này đến trò kia để hại người khác nữa,tởm lắm!_Ron gằn giọng,đôi mắt sắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

-Tôi đã nói tôi không có làm,bằng chứng đâu mà anh nói tôi bày hết trò này trò kia để hại Sin?anh có bằng chứng không??_Thùy Như gân cổ cãi lại.

-Nội trong ba ngày nữa cả cái gia đình cô lo thu xếp biến khỏi cái thành phố này là vừa,nếu ba ngày sau tôi cho người tìm đến tận công ti và nhà cô mà còn bóng ai ở đó nữa thì lúc đó cứ chờ xem tôi sẽ làm gì.Ông già nhà cô mắc bệnh tim chứ gì?nếu ông ta mà biết con gái mình gây ra sự tình này chưa chắc ổng sẽ không lên cơn đau tim mà chết đâu.Lúc đó đi mà lo hậu sự cho ông ta!

Ron nhếch mép rồi đóng rầm cửa phòng lại.Ba mẹ Thùy Như khi đã tiễn cậu nhóc ra tới cổng thì giận dữ xông vào phòng cô.

Vừa bước vào cửa ba Như đã tát thẳng vào mặt cô một cái đau điếng.Ông quát lên:

-Mày đã đυ.ng gì tới thiếu gia nhà ấy đấy hả?

-Con chẳng làm gì cả!

-Mày không làm vậy tại sao cậu ta lại c h ữ i xối xả mày như vậy.Nói thật cho ba mẹ biết đi,mày đã làm gì!?

-…

Thùy Như cuối gầm mặt xuống không dám nhìn ba mẹ mình,cô sợ khi kể ra họ sẽ nổi trận lôi đình gϊếŧ cô mất.

-Nói nhanh,không tao đánh mày nhừ tử_mẹ Thùy Như nói.

-…Con đã hại người yêu của anh ta và giờ thì anh ta đuổi cả gia đình mình đi chỗ khác không thì cả công ti và căn nhà này sẽ tiêu tan.

Mẹ Như khi nghe xong đã ngất xỉu,còn ba cô thì lại lên cơn đau tim đột ngột,ông ôm ngực rồi cũng té xuống nền nhà.Bao công sức gầy dựng được cái công ti vậy mà bây giờ lại bị chính cô con gái của mình hủy hoại nó thử hỏi ai có thể chịu được huống hồ một người bị suy tim nặng như ông.

-Ba,mẹ!!_Thùy Như hét lên

Cô hốt hoảng đi tìm lọ thuốc cho ba mình nhưng không thấy đâu,cô tìm hết mọi ngăn tủ,hộc bàn,…nói chung là mọi ngõ ngách trong nhà nhưng bất lực,không tìm thấy cái lọ thuốc ấy đâu hết.

Ba Thùy Như thở không ra hơi,hai mắt trợn trừng.Cô lập tức vớ cái điện thoại trên giường và điện cho cấp cứu.

Một lúc sau thì xe cấp cứu dừng lại trước cổng nhà,họ nhanh chóng đi vào và đưa ba cùng mẹ Thùy Như vào bệnh viện.

……………………..

May mắn là Sin không nằm ở đây vì đây là bệnh viện lớn nhưng chắc là không bằng bệnh viện cô bé nằm,Ron đã đưa thì chỉ có nước vào bệnh viện cao cấp chứ đối với cậu nhóc đây chỉ là một bệnh viện “hạng xoàng” thì đừng mong cậu nhóc để mắt tới và tin tưởng giao người của mình.



Mẹ Thùy Như đã tỉnh và đang ngồi cùng cô ở hàng ghế chờ..

Không lâu sau một người bác sĩ bước ra với vẻ mặt buồn bã.Thùy Như cùng mẹ chạy đến hỏi dồn.

-Sao rồi bác sĩ,ông nhà tôi thế nào rồi??ông ấy đã đỡ chưa?

Vị bác sĩ khẽ thở dài,ông gỡ cái khẩu trang y tế của mình xuống.

-Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Thùy Như lặng người đi nhìn chiếc xe đẩy ba mình từ từ,ông đang nằm đó và được phủ kín từ đầu tới chân bằng một tấm chăn mỏng trắng toát nhưng hơi thở đã tắt,người lạnh đi,đôi mắt đã mãi mãi không mở ra được nữa.Bất giác cô chạy đến ôm ghì lấy ba mình không cho họ đẩy đi thêm.

-Ba ơi ba,con xin lỗi tất cả là tại con,ba ơi ba tỉnh lại đi.Mẹ ơi,mẹ kêu ba tỉnh lại đi mẹ,ông ấy ngủ chỗ như vậy sao được_Thùy Như vừa lay người ba mình vừa lay lay tay mẹ.

Khi đã không níu được chiếc xe nữa,mẹ cô quay sang và tát thẳng cho cô một bạt tay.

-Mày…tất cả là tại mày,nếu không vì cái thứ tình yêu đốn mạt ấy mà mày đi hại con người ta thì gia đình mình sẽ không như thế này,cả công ty,gia đình đều tan vỡ bởi chính con khốn như mày.BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TAO!_bà gào lên đau khổ rồi đẩy Thùy Như đi.

Mẹ cô cố gắng lấy bức tường làm chỗ dựa để đi vững không bị té,bà ngồi phịch xuống ghế,đôi mắt thẫn thờ vô vọng.

Ngày đám tang ba Thùy Như.Cô khụy xuống,nước mắt giàn giụa chảy ra ướt đẫm cả nền gạch.Cô hối hận,hối hận lắm vì tại cô mà tất cả ra nông nỗi này,tại cô…mà gia đình phải chịu cảnh tang tóc đau thương,tại cô mà bây giờ đến mặt đứa con gái mình mẹ cô cũng chẳng thèm ngó tới,người thân họ hàng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt và kì thị vì đứa con gái bất hiếu đã phá tanh bành cơ ngơi và gia đình.

Thùy Như co ro trong một góc phòng,đèn tắt tối thui.

-Hahaha,Thùy Như à mày đã làm cái gì thế này.Ừ đúng rồi,tại mình tất cả,tại mình hại nó nhưng…mình đâu có rạch mặt nó mà Ron phải làm như vậy?? _cô cười đau khổ,chợt đôi mắt ánh lên sắc lẻm.

-Đâu phải tại mình,tại nhỏ Sin,chắc chắn nó đã thêm mắm thêm muối nói gì đó với Ron nên anh ấy mới vô tình với mình như vậy.Ừ,tại nó tất cả chứ đâu phải tại mình,tại nó hại ba phải chết,tại nó hại cả gia đình và cơ ngơi nhà mình mà,cũng tại nó làm cho người thân và mẹ phải xa lánh mình.Hahaha,phải rồi đúng rồi,Thùy Như nói đâu có sai.

Thùy Như cứ lẩm bẩm như vậy một mình,cô ta lúc tỉnh lúc mê vì không chịu nổi cú sốc quá lớn này.

……………….

Mấy ai biết rằng khi Uyên Nhi bị biết bao nhiêu sẹo trên mặt và biết những vết sẹo ấy sẽ không bao giờ lành lại thì cô ta đã tự tử nhưng không thành và được gia đình đưa ra nước ngoài sinh sống.Nhưng không phải vì vậy mà kết thúc,khi qua bên ấy nhờ những lời động viên từ gia đình những tưởng cô sẽ làm lại cuộc đời mới nhưng khi qua ấy cô bị mọi người xa lánh và kì thị vì khuôn mặt xấu xí dị dạng kinh tởm.Uyên Nhi rơi vào trầm cảm nặng không tiếp xúc với bất kì ai kể cả người thân trong gia đình.

Đó là cái giá phải trả cho sự độc ác của họ,nhưng còn Sin.Liệu cô bé có chịu nổi những cú sốc bất ngờ ập đến không?