Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 239: Tri vấn của Lãnh Như Phong

Nói rồi, Lãnh Như Phong liếc nhìn Lãnh Như Tuyết trong giây lát, sau đó đầu cũng không quay lại rời khỏi.

Hắn ta biết, bây giờ Lãnh Như Tuyết cần thời gian bình tĩnh lại, còn hắn ta, vẫn còn một việc rất quan trọng phải giải quyết. Hơn nữa, việc này, phải do hắn ta đích thân giải quyết.

Đối với ả, Lãnh Như Tuyết có lẽ sẽ mềm lòng, nhưng hắn ta không, nếu như mục đích của ả đơn thuần thì hắn ta có lẽ sẽ niệm tình trong

cung

trước kia bỏ qua cho ả.

Nhưng mà ả đến vì có mục đích, ả, là một con cờ mà đại

hoàng

huynh bố trí ở nơi này, có lẽ tấm lòng yêu Lãnh Như Tuyết của ả không phải là giả, nhưng, ả lại là một con cờ cực kì ích kỉ chịu sự khống chế của đại

hoànghuynh.

Người như ả, và những hành động gần đây của đại

hoàng

huynh, hắn ta tuyệt đối không thể để ả tiếp tục lưu lại ở chỗ Lãnh Như Tuyết.

Liên viên? Lãnh Như Phong nhìn cái tên ưu nhã của tòa viện lạc, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.

Nếu như hắn ta nhớ không lầm thì việc lạc này trước kia là Yên Nhiên các do một người thị thϊếp của Lãnh Như Tuyết – Liễu Yên Nhiên ở, và sau khi Liễu Yên Nhiên rời khỏi, cái tên này chưa từng đổi qua, nay lại bị ả tự ý đổi thành Liên viên.

Xem ra, ngay từ đầu, ả xuất hiện ở thất vương phủ đã có ý định không rời khỏi.

Một loạt tiếng mắng người chói tai vang đến, theo sau đó là tiếng vỡ của đồ sứ rơi xuống đất, Lãnh Như Phong đang trầm tư bất giác nhíu chặt mi mày.

Ánh mắt hắn ta thoáng qua tia thâm tư, có lẽ, ả không yếu đuối như họ nhìn thấy, vẻ ngoài ôn nhu mà ả biểu hiện, có lẽ chỉ là một thủ đoạn mị hoặc họ mà thôi.

Một nữ tì cúi đầu đi từ Liên viên ra, bởi vì không chú ý thấy Lãnh Như Phong đang đứng ngoài cửa, cho nên đâm phải người Lãnh Như Phong, khi ả nhìn thấy người mình đυ.ng phải là Lãnh Như Phong, thì ánh mắt thoáng lên tia sợ hãi, hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống đất.

Lãnh Như Phong đưa tay ngăn nữ tì ấy lại, hắn ta liếc nhìn dấu bạt tay rõ ràng in trên mặt nữ tì, sau đó ra hiệu cho nữ tì ấy lui xuống, rồi tự mình lớn bước đi vào trong.

Trong đại sảnh, Liên Đường đang tức giận nói với một nữ tì gì đó, ả lúc này, dung mạo chua ngoa hà khắc, nào có nửa phần yếu đuối thường ngày?

Liên Đường chính là đang mắng nữ tì đó, không hề chú ý thấy Lãnh Như Phong đến, mãi cho đến khi Lãnh Như Phong cố ý buông nặng bước chân, đi vào đại sảnh, Liên Đường mới quay người lại.

Khi ả nhìn thấy người đến là Lãnh Như Phong, bất giác khẽ sửng sốt, trên mặt thoáng qua thần thái không tự nhiên, nhưng mà, ả rất nhanh tựa như thay đổi mặt, hồi phục bộ dạng yếu đuối, nhìn Lãnh Như Phong, nói: “Như Phong, huynh đến có việc gì?”

Lãnh Như Phong tựa cười phi cười nhìn Liên Đường, không hề bỏ qua bất kì hư tâm nào trong mắt ả, khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “sao? Ta không thể đến sao?”

Liên Đường cắn môi, không hề trả lời câu hỏi của Lãnh Như Phong, mà đột nhiên nói: “Tuyết Nhi đâu? Sao không đến thăm ta?”

Lãnh Như Phong chăm chú nhìn Liên Đường, nếu như khi nãy hắn ta không nhìn thấy bộ mặt hung dữ của ả, hắn ta có lẽ sẽ như Lãnh Như Tuyết, bị khí chất yếu đuối mà ả lộ ra mê hoặc.

Bởi vì, người nữ nhân này không đẹp, nhưng, bộ dạng yếu đuối của ả, lại dễ dàng khơi dậy sự thương mến của nam nhân.

Nhưng mà, Lãnh Như Phong đã biết ả là người thế nào, tự khắc không hề có bất kì cảm giác thương mến nào đối với ả.

Khóe môi hắn ta cong lên nụ cười khinh nhạo, nhìn Liên Đường, lạnh nhạt nói: “đệ ấy sẽ không đến.”

Sắc mặt Liên Đường phút chốc trở nên cực kì khó coi, ánh mắt thoáng qua tia oán hận, nhưng, rất nhanh đã hồi phục biểu tình vốn có, cắn chặt răng, nước mắt đầm đià nhìn Lãnh Như Phong nói: “tại sao? Tại sao Tuyết Nhi không đến thăm ta?”

Biểu tình trên mặt Lãnh Như Phong vẫn không thay đổi, nhưng mâu đen phút chốc trở nên lạnh lẽo, hắn ta lạnh lùng Liên Đường, trầm giọng nói: “đủ rồi! Liên Đường, rốt cuộc ngươi muốn gì? Tim của thất

hoàng

đệ sao? Hay là muốn trở thành vương phi của thất vương phủ? Ta e là lựa chọn phía sau, mới là mục đích của ngươi đúng chứ?”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, sắc mặt Liên Đường bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

Biểu tình trên mặt ả không còn là yếu đuối, mà trở nên cực kì chua ngoa: “vậy thì đã sao? Khi ấy ta gả người, là bị ép, ngươi đừng quên, bây giờ ta đã lấy được hưu thư của nam nhân kia, ta và hắn ta đã không còn quan hệ gì! Lãnh Như Phong, ta theo đuổi người mình thích có gì không đúng? Hơn nữa, trong lòng Tuyết Nhi có ta, Tuyết Nhi luôn không quên được ta, ta làm sao có thể nhìn hắn lấy một người nữ nhân hắn không yêu?”

“ngươi câm miệng!” Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn Liên Đường, lạnh lùng nói: “Liên Đường, ngươi đừng tự lừa người lừa mình, trong lòng Như Tuyết có ai, ngươi ắt rõ nhất, ngươi dù có giở bao nhiêu quỷ kế và thủ đoạn đi nữa cũng vô ích! Ngươi như vậy, đến cuối cùng, cũng sẽ không có được dù chỉ là đi một tia đồng tình của Như Tuyết!”