Tay Ưu Vô Song căm giận siết chặt Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, đã đến nước này ngươi còn có tâm trạng nói đùa?”
Trong bóng tối, Lãnh Như Tuyết cúi đầu, hôn nhẹ lên má nàng: “Song Nhi, ta không nói đùa! Nếu như chúng ta có thể ra ngoài, nàng nhất định sẽ trở thành vương phi của ta lần nữa!”
Lòng Ưu Vô Song, bởi vì nụ hôn đột ngột khi nãy mà dao động, nhưng mà dù là vậy, nàng vẫn khẽ lắc đầu, nói: “Lãnh Như Tuyết, ta nói rồi, ta sẽ không cùng nữ nhân khác cùng chung một phu, nếu như ngươi muốn lấy ta làm phi, ngươi không được lấy hay động đến bất kì nữ nhân nào khác, dù là thị nhân hay a hoàn thân cận cũng không được! Còn ngươi là vương gia, làm sao có thể chỉ lấy một nữ nhân?”
Nói tới đây, lòng Ưu Vô Song bất giác âm nhiên, những ngày này, nàng đã hiểu rõ lòng mình, cũng cảm nhận được tình yêu của Lãnh Như Tuyết đối với mình.
Nhưng, nàng biết, nàng và hắn không thích hợp nhau, nàng thích tự do, còn hắn, là một vương gia thích quyền lực, họ, định sẵn là không thể!
Bởi vì, nàng không chịu mất đi tự do, cùng nữ nhân khác cùng chung một phu quân, càng không cần nói Lãnh Như Tuyết sau này có lấy người khác không, cứ xem lúc này, trong phủ hắn có mấy người thị nhân, nàng đã không chịu nổi rồi!
Dù rằng, cả đời hắn đã định sẵn không thể chỉ có nàng một nữ nhân, vậy thì, nàng thà rằng buông xuôi tình cảm của mình, tim hạnh phúc của riêng nàng, vì người có thể cho nàng hạnh phúc không phải Lãnh Như Tuyết.
Còn nàng, tuy biết bản thân có khả năng đã thích, hay yêu hắn, nhưng nàng là Ưu Vô Song, cuối cùng cũng không từ bỏ nguyên tắc của mình, nàng là người có thể giành lấy cũng có thể buông tay!
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nhất thời trầm mặc, những lời này của Ưu Vô Song, trong thời đại này, phát ra từ miệng một nữ tử là đại nghịch bất đạo, trong thời đại này, nữ tử đều xem nam nhân là trời, càng không ngăn cản phu quân nạp thϊếp lấy phi.
Lãnh Như Tuyết tuy yêu Ưu Vô Song dâu đậm, nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, cả đời chỉ lấy một mình nàng, bởi vì, hắn thân là vương gia, hắn có thể để nàng trở thành vương phi duy nhất của hắn, nhưng lại không thể để nàng trở thành người nữ nhân duy nhất của mình!
Hắn luôn biết nàng rất đặc biết, từ ngày nàng và hắn đại hôn, hắn đã biết.
Nhưng, hắn chưa từng nghĩ rằng, nàng lại có cách nghĩ kinh thế hãi tục (gần giống kinh thiên động địa) như vậy, nàng rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Không lẽ, tình yêu của hắn đối với nàng, còn không đủ khiến nàng lưu lại bên cạnh hắn sao?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết cố đè nén cảm giác thất vọng trong lòng: “Song Nhi, nàng không lẽ không hiểu tấm lòng của ta đối với nàng?”
Ưu Vô Song cười khổ, trầm mặc hồi lâu, mới trầm giọng nói: “uyên ương không lạc đơn, chim nhạn cũng song phi, Lãnh Như Tuyết, ngươi có hiểu, ý nghĩa của một đời một kiếp một đôi người? Ta vốn không cầu vinh hoa phú quý, cũng không cần địa vị tôn quý, ta chỉ cần một người thực sự yêu mình, có thể bảo vệ mình cả đời, cùng nhau bình bình đạm đạm đi hết cả một đời.”
Âm thanh của Ưu Vô Song cực kì thấp, tuy trong thạch thất tĩnh lặng nhưng cơ hồ vẫn nhỏ không thể nghe thấy.
Nhưng Lãnh Như Tuyết vẫn có thể nghe rõ mỗi chữ trong lời nói của nàng, lời của nàng khiến lòng hắn chấn động, một cảm giác chấn động chưa từng có dâng lên trong thâm tâm hắn, thứ nàng cần, thì ra đơn giản như vậy, nhưng, hắn lại không thể cho nàng!
Lãnh Như Tuyết, ngươi có hiểu, ý nghĩa của một đời một kiếp một đôi người?
Câu nói ấy, cứ như một thanh kiếm sắc bén, đâm sâu vào tim hắn, khiến tim hắn phút chốc rỉ máu.
Cảm nhận được sự trầm mặc của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song đột nhiên cười, đẩy nhẹ Lãnh Như Tuyết, miễn cưỡng cười nói: “chúng ta bây giờ nói những thứ này làm gì? Thời gian không còn nhiều, còn không mau nghĩ cách, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây đến chết đấy!”
Dứt lời, lòng Ưu Vô Song bất giác cười nhạo bản thân: nếu như không thể ra khỏi, chết ở đây, hắn và nàng, có được tính là trọn đời bên nhau? Tuy nghe rất thê lương, nhưng có lẽ là thế?
Lãnh Như Tuyết không nói gì, bởi vì, lòng hắn còn đang có rất nhiều việc nghĩ không thông, nhưng trước mắt, hắn và nàng, đều cần phải an toàn rời khỏi đây, mới có thể tiếp tục nghĩ những việc ấy sau!
Nghĩ như vậy, Lãnh Như Tuyết lấy từ trong người ra đá lửa và que nhóm lửa, sau đó đốt sáng ngọn lửa, đưa que đốt cho Ưu Vô Song: “bên kia có cánh cửa nhỏ, chúng ta qua đó xem, xem có thể mở ra không! Có lẽ, đó là lối ra!”
Ưu Vô Song lẳng lặng cầm lấy que đốt Lãnh Như Tuyết đưa, sau đó cùng hắn đi đến phía trước cánh cửa đá.
Cánh cửa đá này cực kì bình thường, bên trên không có gì, Lãnh Như Tuyết dùng tay đẩy nhẹ một cái, phát hiện có chút động đậy, trong lòng bất giác vui mừng, quay đầu lại nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, nàng lui ra sau, có lẽ, ta có thể mở cánh cửa này ra!”
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, lòng cũng nhẹ nhõm, vội vàng lui ra sau vài bước.
Lãnh Như Tuyết đợi Ưu Vô Song lui ra sau, vận nội công, sau đó đánh mạnh vào cánh cửa.
Chỉ nghe ‘đùng’ một tiếng, cánh cửa đá phút chốc tan thấy cát bụi, một luồn gió mạnh thổi vào, thổi tắt đi que đốt trên tay Ưu Vô Song.
Thạch thất lại một lần nữa chìm vào bóng tối, Lãnh Như Tuyết không cảm nhận được Ưu Vô Song, trong lòng bỗng chốc thoáng qua tia hoảng loạn, hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Song Nhi?”